
oan, ráng thêm hai ngày
nữa, biết không?”
“Phụ thân và thúc thúc gặp mặt để làm gì? Giống như thúc thúc cũng không muốn làm tổn thương nương?” Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Phù.
“Để về sau tất cả chúng ta đều có thể yên tâm” Lục Phù nở nụ cười với bé.
Hai mẹ con hàn huyên một lúc, Khuynh Thành liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lục Phù không buồn ngủ nên đứng dậy đẩy
cửa ra ngoài. Ở trên lầu nhìn xuống toàn bộ nhà trọ thật im lìm và tĩnh
lặng. Ở góc sáng sủa của lầu một, nơi đó có một nam nhân đang ngồi uống
rượu một mình, một bình tiếp theo một bình.
Lục Phù chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì cũng không di chuyển. Một lúc sau ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng khiến bầu trời đêm càng thêm đẹp, đẹp như
mộng như ảo, giống như những ánh mắt trong sáng ngây thơ của trẻ nhỏ.
Qua một lúc sau, nàng nhấc chân bước từng bước xuống cầu thang, hướng về phía Phượng Quân Chính đang uống rượu
một mình dưới lầu.
“Vương gia thật có nhã hứng, muộn như thế này vẫn nâng cốc dưới trăng.” Lục Phù cười khẽ ngồi đối mặt với hắn,
nhìn sắc mặt khó coi của hắn, lên tiếng thật bình tĩnh.
“Uống rượu tiêu sầu, sầu càng sầu” Phượng Quân Chính hừ một tiếng, tiếp tục uống thêm một hớp.
Lục Phù ngồi xuống, đêm vắng lặng và gió
dường như cũng trầm ổn hơn vài phần. Ánh trăng chiếu trên những sợi tóc
của nàng tỏa ra một vầng sáng mông lung, nàng cười nhẹ “Vương gia, có
một việc từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi.”
Phượng Quân Chính không chớp mắt nhìn nàng “Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
“Năm đó ta theo Sở Cảnh Mộc vào cung chỉ
gặp ngươi một lần ở Ngự hoa viên, tại sao Vương gia lại vì ta đi nhầm
một nước cờ chết?” Chuyện cũ đã tan thành mây khói, nhưng nghi vấn và
hồi tưởng vẫn không thể xóa nhòa, Lục Phù nhìn hắn hỏi ra nghi vấn đã
cất giấu nhiều năm qua.
Với quyền thế địa vị của Phượng Quân
Chính năm đó, muốn loại mỹ nữ gì mà không có? Nếu nói người đẹp, Vân
Uyển Phù cũng là người đẹp chim sa cá lặn, không nhất thiết phải là
nàng? Lúc đó Phượng Quân Chính toàn tâm toàn ý muốn mượn binh quyền của
Sở Cảnh Mộc để đấu với Quang Vinh Vương, sẽ không thể trầm mê sắc đẹp
như vậy.
Phượng Quân Chính nghiêng đầu nhìn nàng,
gương mặt cương nghị được bao phủ bởi một vẻ hồi tưởng mông lung, nhớ
lại những chuyện trước kia khiến hắn có cảm giác thương cảm, có ấm áp,
cũng có tuyệt vọng, yên lặng uống một hớp rượu, thật lâu sau, lâu đến
nỗi Lục Phù ngỡ hắn sẽ không trả lời, Phượng Quân Chính mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi rất đẹp! Nam nhân nhìn nữ nhân, sắc đẹp là điều kiện đầu
tiên khiến lòng người rung động, điều này có thể thỏa mãn thói hư vinh
mênh mông trong lòng của nam nhân. Hơn nữa ngươi có khí chất mê hoặc,
quyến rũ, giống như một miếng ngọc thật đẹp, rất bí ẩn vì nó được bao
phủ nhiều tầng nhiều lớp, khiến người hiếu kỳ và khát vọng muốn đem từng tầng từng lớp bóc ra. Nam nhân đều có một căn bệnh chung đó là những
thứ càng không chiếm được lại càng muốn chiếm lấy, để thỏa mãn sự kiêu
ngạo của mình, để khoe khoang. Nụ cười ấm áp trên mặt ngươi, tuy rằng là giả, nhưng cũng là cái ta không có, dù có giả trang thế nào cũng không
thể tươi cười ấm áp như thế. Thật ra chúng ta đều là người bình thường,
đều khát vọng có cái chúng ta muốn mà không chiếm được.”
“Chính là bởi vì như vậy sao?” Lục Phù nhướng mi, cười hỏi.
Phượng Quân Chính lắc đầu, trong thanh âm thêm một chút bi thương, chua xót cùng tịch mịch: “ Bởi vì chúng ta đều có một linh hồn cô độc, trên người của ngươi có một loại khí chất thực
bình yên, khiến ta mê muội trầm sâu vào đó, giống hệt như hình tượng Trữ phi từ nhỏ đã khắc sâu trong lòng ta không thể phai nhòa. Cùng một khí
chất, lại có sự bất đồng, thêm phần thông minh lanh lợi. Ngay từ đầu ta
đã cảm thấy thật tốt, thật quen thuộc cho nên bị cuốn hút một cách tự
nhiên, càng về sau lại càng không thể cứu vãn. Rõ ràng biết không nên,
nhưng dường như ta mất hết bình tĩnh, bị tình cảm làm cho mê muội. Có
thể nói, sự xem thường của ngươi, sự kháng cự của ngươi lại càng khơi
lên khát vọng chinh phục của nam nhân.”
“Dường như ngươi rất thấu hiểu nam nhân” Lục phù cười thản nhiên.
“Nếu năm đó ngươi gặp ta trước, có thể có kết quả khác không?” Tấn Vương hỏi, trong thanh âm có vẻ chờ đợi khiến
tâm tình của Lục Phù cũng bất giác trầm xuống. Khuôn mặt tươi cười ngẩng lên, nhìn một bên mặt hắn dưới ánh trăng. Nam nhân kiêu hùng này cho
đến bây giờ vẫn cố chấp về nàng như thế.
Có người từng nói, một nữ nhân nếu cả đời gặp được một nam nhân hết lòng hết dạ yêu mình, toàn tâm toàn ý đối với mình là một loại hạnh phúc; gặp được hai người như thế thì là một loại
đau khổ khiến mình phải kêu than.
Lục Phù cười nói: “Không có chữ nếu,
Vương gia, trên thế gian này không có nếu, thời gian không thể quay
ngược trở lại, cũng không thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra cho nên ta
không có cách nào trả lời câu hỏi này của ngươi. Đôi khi có rất nhiều
con đường chúng ta chưa từng bước đi sẽ có rất nhiều chữ nếu, bởi vì
trong mỗi người chúng ta đều có rất