
nhiều băn khoăn và nhược điểm. Nếu
như chỉ một chữ nếu đã không chịu nổi, vậy thì sẽ có rất nhiều chữ ‘nếu’ có thể tạo thành một dòng sông vô hình, cho dù có thể làm thay đổi dòng chảy, nhưng nguồn sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Nếu ta nhất định muốn thay đổi dòng chảy thì sao?” Trong con ngươi đen của Phượng Quân Chính lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo.
“Trừ khi con sông ấy khô cạn, ta tự
nguyện san phẳng đầu nguồn, tạo ra một dòng sông mới. Nếu không chỉ cần
dòng sông ấy vẫn còn sinh lời, thì ngọn nguồn cũng như dòng chảy sẽ
không bao giờ thay đổi.” Lục Phù cười, tuyệt nhiên không để ý đến sắc
mặt trong giờ phút này đã biến thành tối tăm của hắn, tiếp tục nói:
“Thật ra đạo lý này vương gia người làm sao không hiểu, còn ép ta nói ra làm gì?”
“Ta không lừa gạt ngươi.”
“Ta biết.” Lục Phù cười nhẹ.
“ Thảm án giết cả nhà của Lưu gia năm đó, không phải do ta làm chủ.” Phượng Quân chính nhìn vào mắt nàng, trong
lòng đau đớn co thắt lại, cố kiên cường nhịn đau. Hắn nhìn vẻ mặt bình
tĩnh của Lục Phù, tươi cười dìu dịu như gió, một chút thả lỏng cũng
không có, chỉ cười thật bình tĩnh, thù hận dường như đã phai nhạt trong
lòng nàng.
Lục Phù nở nụ cười “Vấn đề này đã không còn quan trọng nữa.”
Nàng biết với tính tình kiêu ngạo của
Phượng Quân Chính, hắn khinh thường sự nói dối vì vậy nàng tin tưởng
hắn. Bởi vì hắn không nói dối, nàng cũng biết năm đó hắn tình nguyện
chết trên tay nàng ở vách núi đen vì muốn kiên quyết bảo vệ nàng. Dùng
cái chết của hắn để hóa giải thù hận trong lòng nàng, khiến thù hận của
nàng phai nhạt cho nàng được hạnh phúc một lần nữa.
Nếu trên thế giới này chỉ một mình Sở Cảnh Mộc có thể khiến ngươi tươi cười thật lòng, vậy ngươi hãy trở về nhà đi.
Những lời này, hiện tại nàng nhớ tới lại cảm thấy càng thêm trầm trọng.
Lục Phù nghiêng đầu, gió đêm thổi tóc của nàng bay bay, những sợi tóc đen như mực trên khuôn mặt trắng như bạch
ngọc. “Trong lòng ngươi cuối cùng đang tính toán điều gì? Rõ ràng biết
kết quả này là điều không thể tại sao vẫn phải khiến mình mang đầy
thương tích?”
“Ngươi đang quan tâm cho ta sao?” Phượng
Quân Chính nhướng mày, khuôn mặt như tuyết mùa xuân bỗng trở nên ấm áp,
trong đáy mắt đọng lại một vẻ thú vị tự nhiên.
“Vương gia nói đùa, chúng ta coi như cũng là người quen biết chứ không phải xa lạ, còn nói quan tâm hay không? Ta chỉ không muốn chuyện trên vách núi đen năm đó lại diễn ra một lần nữa” Lục Phù cười nói.
Tấn Vương trầm mặc không nói gì nhưng cả
người toát ra vẻ yên tĩnh bình thản, chỉ cảm thấy có chút cô đơn len lỏi thấm vào bóng đêm lạnh lùng.
“Ta thực cảm kích tình yêu của Vương gia. Chỉ là ta không thể đáp lại, chuyện này không liên quan đến thù hận,
cũng không phải vấn đề thời gian, chỉ đơn giản là chuyện giữa nữ nhân và nam nhân, người Vương gia khát vọng muốn có không phải là duyên phận
của ngươi.” Lục Phù nhìn mặt hắn trầm xuống, tiếp tục nói: “Nữ nhân được vương gia yêu, cả đời nàng nhất định sẽ hạnh phúc, thực hạnh phúc. Với
điều kiện nữ nhân này phải có một trái tim toàn bộ hướng về vương gia,
có thể có tình yêu cũng như vương gia đã yêu. Chúng ta chỉ là người bình thường, do hoàn cảnh từ nhỏ đã được học đừng nên nằm mơ, bởi vì giấc mơ chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, không thể gặp ánh sáng mặt trời. Thời điểm chúng ta khao khát tình cảm, không ai có thể làm được chuyện dâng
tặng một cách vô tư, tự nhiên sẽ khát vọng người kia cũng đối đãi với
mình như vậy, nếu không đối với hai người mà nói đều là một bóng ma,
không thể xóa đi vết thương và sự tra tấn trong lòng.
Làn gió thơm mang theo hương hoa, cũng mang theo cả tình yêu cùng sự đau lòng, hình như đã thổi qua ngàn năm.
Đây có thể là lần nói chuyện như hai người bạn thân duy nhất của hai người họ.
Thân hình cao lớn của Phượng Quân Chính được bao phủ bởi một vầng sáng cô đơn, lại càng thêm cô tịch.
“Vương gia, hãy buông tha quá khứ, ngươi
sẽ phát hiện cuộc sống của ngươi cũng không phải hai bàn tay trắng,
ngươi vẫn là Tấn vương gia uy phong lẫm liệt. Ngươi đã bước qua một giai đoạn trong cuộc đời mình, một giai đoạn mới của cuộc sống vừa mới bắt
đầu, sao ngươi không thử cho mình một cơ hội, có thể ngươi sẽ gặp được
nữ nhân yêu thương ngươi và hiểu ngươi.”
“Ngươi căn bản chỉ đang nằm mơ nói mớ” Cả đời hắn không có khả năng yêu một nữ nhân khác nữa.
“Từ khi gia đình của ta gặp thảm họa, vì
báo thù cho nên tất cả mọi thứ ta đều đem ra đánh cuộc, luôn cả hạnh
phúc và mạng sống của mình. Ta đã từng nghĩ rằng, muốn ta buông tha
không báo thù nữa trừ khi phải đạp lên thi thể của ta mà đi, nếu không
thì không thể được. Bởi vì ta đã từng đi qua, cho nên ta hiểu được như
thế nào thì quá khứ cũng không quan trọng hơn hiện tại, ta vì liều lĩnh
trả thù, tự làm theo dục vọng và ý mình nên mới biến vài vị vương gia
của các ngươi thành con cờ dồn vào chung một chỗ tranh đấu lẫn nhau, mỗi bước đi của con cờ đều dựa theo ý của ta. Nhưng rồi cục diện cũng không hoàn toàn do bàn tay ta khống chế, người tính không bằng trời tính,
theo từng bước ép sát, những con cờ lại nổ