
mỗi ngày đều có
ngươi chết đói, mà mỗi ngày mọi người đều bị đói, ngoài thành thứ gì có
thể ăn, bọn họ đều ăn sạch , trừ bỏ thịt người, bọn họ còn biết ăn thứ
gì cho đỡ đói….không những phải ăn thịt người…còn muốn đem xương cốt nấu lên….Lục phù kinh hãi lắng nghe, ần trong lòn g có cảm giác thê lương.
Ngày đầu tiên, nàng liền thấy cảnh ghê người như vậy..Tiếng kêu than dậy khắp trời đất…
Nàng sinh ra ở nhà phú quý, ăn mặc không cần phải lo, gia đình ở kinh thành là nơi hoa lệ, nếu lần nầy nàng không đi Hà nam, cho tới bây giờ
cũng chưa từng nghe nói qua, trên đời nầy lại có người vì đói quá mà
phải ăn thit người khác…Đây là một hình ảnh bi thảm….Có nằm mơ cũng
không nghĩ tới, nàng nghĩ nàng đã là người bất hạnh, nhưng làm sao biết
người bất hạnh trong thiên hạ không chỉ một mình nàng.
Sau giờ ngọ, những tia nắng ấm áp như những ngọn đuốc soi rọi vào sự trầm tư của nàng, không biết phương hướng ở nơi nào…?
Mãn đình hoàng diệp vũ gió tây, thiên địa thu xơ xác tiêu điều công
Chuyện gì độc mông thanh nữ lực, đầu tường thúc giục phóng sổ bao hồng*(1)
Bất tri bất giác nàng đã trải qua năm ngày ở ngoài thành,năm ngày nầy đối với Lục phù là một lần thể nghiệm khó tìm, bắt đầu ngày hôm sau, Lý văn sai người đem đến loại cháo nấu cho một mình nàng ( không có thịt
đó mấy nàng…), có lẽ vì nàng có điểm còn dùng được, nên cũng không muốn
đối xử tệ với nàng….
Nàng đã giết người qua, mạng người ở trong mắt nàng đôi khi không
đáng một đồng, đó chỉ là cách nàng đối xử với kẻ thù của, nhưng tại đây, những người nầy cùng nàng không có quan hệ, mỗi ngày đều có người ngã
xuống, sau khi bị đói khát chết đi mà cũng không được yên thân , thit bị cắt đi nấu cháo, phụ thân ăn thịt của nhi tử, nữ nhi ăn xương cốt của
mẫu thân, nàng đã hơi nhìn quen, không bằng lần đầu nhìn thấy hoảng sợ
cùng buồn nôn như vậy.
Nhìn , nàng có điểm thấy thất vọng, cũng có chút phiền não cùng bất
đắc dĩ, theo lời nói của Lý văn, chỉ dựa vào cháo thôi không đủ cho bọn
họ no bụng, nhưng làm sao có thể nuốt được, khi nhi tử ăn thit phụ mẫu,
ai sẽ nguyện ý, nếu không ăn sẽ bị đói chết , dù ăn thịt người thân của
chính mình, mọi người nơi nầy đều liều mạng để mà sống sót….
Có người không có gì ăn, có người vì sinh tồn…Mặc kệ vì lý do gì, mục đích của bọn họ chỉ có một…chính là phải sống sót…
Người khác không thể tưởng tượng được, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ tới, vuơng phi tôn quý như thần của bọn họ mỗi ngày ở chung với dân
đói, cỗ vũ cho họ…Nơi nầy không phải kinh thành, không có kẻ thù của
nàng, nàng không cần phải ngụy trang cái gì, những tâm tư mềm mại bị
nàng cưỡng chế đè ép xuống mười năm tràn ra, nàng ở trong nầy, thấy được hết thẩy, nếu là người sắt đá cũng sẽ mềm nhũn ra….
Một cụ bà sáu mươi tuổi đi tới, Lục phù vuốt ve khuôn mặt đang rơi lệ của bà, nghe bà tung hô một câu vương phi, lệ rơi xuống trên khuôn mặt
không còn một chút thịt…Một đôi tay nhăn nheo, khi nàng chạm vào toàn là xương xẩu…..bà thà chịu đói đem hết phần cháo của mình cho đút cho tôn
nhi (cháu), tôn nhi không chịu ăn, bà liền khóc, khóc đến khi hắn chịu
nuốt cháo xuống. Bà run run gọi vương phi, như muốn nói lời cảm ơn, có
lương thực, tôn nhi dù bị hôn mê cũng đã tỉnh lại. Một mạng sống như
vậy đã được cứu về. So với Tiểu hà, hắn nhỏ hơn nhiều, hai má dường như không còn chút thịt ngoan ngoãn tựa vào trong lòng của nãi nương, nặng
nề ngủ…Giờ phúc nầy hắn thật hạnh phúc, vì có người bảo vệ hắn…
Mà Lâm cô nương cùng tuổi với nàng, vốn nên lập gia đình, nhưng vị
hôn phu đã chết trong trận hồng thủy, cả nhà cũng bị nhiễm ôn dịch được cách ly ở bên kia, không dám tới nhìn, nàng nói ôn dịch đang lan tràn
trong không khí, dễ dàng bị lây bệnh, nàng không dám tùy tiện mà đi. Là tàn nhẫn sao? Người thân của mình mà không quan tâm, cũng chỉ qua nàng muốn sống sót mà thôi. Ở trước mặt cái chết, ai sẽ không sợ hãi?
Một người mẫu thân có ba nhi tử, đứa lớn nhất cũng bất qua mười hai,
hai đứa đã bị đói chết, nàng kêu khóc, nhìn từng mảnh thịt của con mình
bị cắt lấy, lệ đã không còn có thể rơi được nữa, đau thương than khóc,
nàng vì sao có thề vì sống sót mà từng miếng từng miếng ăn thịt của
chính con mình….Lục phù nghe qua, không thể tưởng tượng được hình ảnh
như vậy, nghe thấy được, nàng cảm thấy khó thở…Người mẫu thân kia, lòng
đau như dao cắt, tất cả mọi nỗi đau dường như không đáng kể so với nỗi
đau của nàng…
Lục phù nhớ lại khi nàng cùng học võ với thất nương, trên người có
chút bầm tím, các mẫu thân trong nhà đều đau lòng muốn chết, liên tục cố gắng cưng yêu như trân bảo và làm cho nàng vui vẻ, có ai muốn làm cho
nàng rơi lệ đâu?
Năm ngày nấy, nàng chỉ nếm qua chút cơm, phấn còn lại đều để lại cho
những người cần hơn….Bên trong dân đói, lương thực không đủ, năm ngày
nầy, dân chạy nạn nơi khác tới càng đông, đến cháo cũng không đủ phân
phát, mặc dù cuộc sống cũng đỡ hơn trước một chút, số lượng người chết
giảm mạnh, nhưng nơi nơi vẫn còn nghe tiếng khóc thét, Lục phù cố gắng
hết sức làm cho mình cười thêm ấm áp, thu hết sức lực