
Phùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xong
lại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.
Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộ
phận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trong
công ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.
Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần, Phụ Minh Ý lại
nhớ ra rằng lúc này hai vợ chồng thường có kế hoạch riêng, hẹn với Phùng Hy e
rằng không phù hợp.
Lại đợi đến thứ hai, cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phụ
Minh Ý xem lịch làm việc, hôm nay không có hoạt động nào. Anh vội vàng nhắn tin
cho Phùng Hy, hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Cơm Tàu hai người ăn được bao nhiêu? Thời gian ngắn
quá, tiệm ăn bài trí không được đẹp. Phụ Minh Ý đã chọn ăn cơm Tây. Trong tiềm
thức, anh vẫn mong được ngồi ở một nơi sang trọng, có thể vừa uống cà phê vừa
chuyện trò với Phùng Hy.
Phùng Hy chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”.
Sớm muộn gì cô và Phụ Minh Ý cũng phải gặp nhau riêng
để nói chuyện, sớm cũng như muộn mà thôi.
Phụ Minh Ý lựa chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ở phía nam
thành phố, vì nó cách công ty xa, đó là một nhà hàng mới mở. Anh đã từng ăn ở
đó một lần và rất hài lòng với không gian của nó. Tên của nhà hàng này rất hay,
gọi là Thụy Liên Hoa Ảnh (bóng sen).
Phùng Hy đứng ngoài nhà hàng nhìn hàng chữ đó, rồi cô
lại nhìn bộ quần áo màu thiên thanh trên người mình. Hoa sen? Hiện giờ cô cũng là đóa hoa sen trắng mập!
Phụ Minh Ý mà dám trêu cô một câu, cô sẽ hắt cà phê vào mặt anh ta! Nghĩ vậy,
Phùng Hy ưỡn thẳng ngực bước vào.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ. Bước chân của Phùng Hy hơi khựng lại. Bên ngoài cửa sổ
có trồng một hồ hoa súng, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên
mặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, nhìn rõ các nét trên gương mặt. Ngón tay anh kẹp
điếu thuốc tỏa khói trắng.
Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mi
màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Phùng
Hy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấp
dẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lại
mình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giác
đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu.
Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lăm
kilôgam mới ổn.Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết cô
giảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng.
Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi.
Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đã
kiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ không
khổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lại
nối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởg tượng
ra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bất
giác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên.
Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bít
tết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu,
mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi sa
lát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”.
Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống.
Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi cà
phê.
Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốc
nước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxi
đến, khát quá”.
Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìn
nhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nước
chanh.
Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra,
rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặt
Phùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”.
Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi cà
phê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáy
đều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản.
Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nước
chanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên.
“Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiên
đúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò
muốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặt
trời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hy
vẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà.
Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnh
nhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịt
trên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được.
Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm tháng
thật vô tình.
“Đúng vậy, em không ngờ lại là a