
nh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh.
Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thế
này, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trên
mặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý.
Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hai
lát bánh mì đã nướng sẵn.
Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anh
cười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánh
mì cũng rất ngon”.
Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi cho
vào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chua
ngọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêu
nước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực.
Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùi
thơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thương
tình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảm
béo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồng
hồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên,
thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn cô
cười cười.
Cô hận anh biết bao!
Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầm
dĩa, dao cắt xuống.Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốt
thơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài,
giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biết
cô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anh
ta là quyết tâm giảm béo.
Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoải
mái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon của
bít tết và nước sốt.
Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng,
rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công ty
làm tổng giám đốc?”.
Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hình
dáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánh
hamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấy
béo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh
biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật
mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc
là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã
nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi
không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra
cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để
ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự
nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật
mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo
lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không
còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về
trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc
nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám
đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin
vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn
lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để
ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho
anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ
Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ
ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con
gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ
Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể
giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy
lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu
đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy
năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai
cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời
gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ,
có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa
trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm
điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin
tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không
phải đến