
lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi
nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập
nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc
Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm
trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong,
nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con
trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần
trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy
cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít
tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào
vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một
miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon,
đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình
nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt
sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng,
mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh
súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói:
“Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng,
đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực
thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến
hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên
là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường
của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng
chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của
em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào
Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác
tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí
giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc
khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm
thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô
biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn
tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm
của em thành cổ phần của công ty. Nếu
anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ
Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất
giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối
với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không
lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của
anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp
trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá
giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm
bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là
em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày
trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể
không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng
không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những
tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra
trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu
nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể
một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em,
từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn
như vậy, giống như hiện nay phải bắt anh hứa không làm ảnh hưởng đến công việc
của cô cô mới chịu giúp anh.
Phùng Hy bình tĩnh nói: “Anh đã lấy người khác, em
cũng đã lấy chồng.Cuộc sống của em rất ổn, xem ra cuộc sống của anh cũng không
tồi. Năm xưa chúng ta đã chia tay trong hòa bình, giờ vẫn còn làm được bạn của
nhau là tốt rồi”.
Phụ Minh Ý nhìn vẻ trong trẻo trong đôi mắt cô, anh
đưa tay ra bắt tay Phùng Hy. Bàn tay cô khẽ
rụt lại trong tay anh, anh khẽ bóp ta