
y, cố kìm nén tình cảm đang trào dâng
trong lòng, nói gấp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn bè mà”.
Rồi Phụ Minh Ý liền buông tay ra ngay, anh biết hành
động này được gọi là dụ dỗ phụ nữ đã có chồng. “Xin
lỗi, chẳng qua là anh nhớ tới…”
“Em biết”. Phùng Hy khẽ mỉm cười, “Anh đã đem lại niềm
vinh dự lớn lao nhất cho một người phụ nữ. Sau tám năm xa nhau, khi mình như
biến thành bà thím già thì người yêu cũ của mình vẫn chưa quên mình. Cảm ơn
anh”.
Cô cầm túi xách và đứng lên, ngăn Phụ Minh Ý: “Đừng
tiễn em nữa. Vì chuyện của anh, hai chúng ta nên chia hai đường để
hành động. Thành phố này không nhỏ cũng không lớn. Bữa trưa ngày hôm nay em ăn
rất ngon. Minh Ý, cảm ơn anh”.
Phùng Hy mỉm cười rời nhà hàng, gần như ngay khi bước
ra khỏi cửa, nước mắt cũng lăn dài trên má cô. Một
nỗi buồn không tên, một niềm vui không tên, cô chỉ cảm thấy đáng thương cho
thân gái một mình.
Vì miếng cơm manh áo, thậm chí cô còn không dám lớn
tiếng chất vấn Phụ Minh Ý. Hôm nay anh dám nói là anh không hề thay đổi. Tại sao anh kết hôn mà không hề tỏ ra do dự? Hôm nay
anh dám nói là không thay đổi, vậy tại sao sau khi chia tay lại cắt đứt liên
hệ?
Tất cả mọi câu hỏi của cô đều phải giấu kín trong
lòng. Cô không thể gây xích mích với anh. Cô không biết có
phải anh đang lợi dụng tình cảm ngày xưa để kéo cô về phía anh hay không. Tuy
nhiên, anh lại tự tin đến vậy, tiết lộ hết cho cô biết những thông tin mật, dám
chắc rằng cô sẽ không bán đứng anh. Có thể, anh không hề sợ điều này. Chỉ có cô
mới vùi đầu trong những thao tác nghiệp vụ, không biết sự đấu đá giữa các sếp
trong công ty, những chuyện khác phó tổng giám đốc Vương đã biết rõ từ lâu.
Phùng Hy lang thang trên đường, nước mắt đã lau khô từ
lâu. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, những người lạ
không quen biết đi lướt qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong
xanh, mây trắng bay lững lờ theo gió.
Cô nhìn thấy ven đường có quán trà. Phùng Hy bước vào, ngay bên cửa sổ có chiếc xích đu.
Cô cũng không quan tâm đến việc mình có mặc bộ quần áo công sở già dặn hay
không, gọi một cốc trà hoa quả, ngồi trên xích đu chầm chậm đung đưa qua lại.
Cả buổi chiều đã trôi qua như vậy, giống như quãng
thời gian tám năm, trong tích tắc đã trôi qua.
Về đến nhà, trời đã tối. Đột
nhiên cô nhớ ra việc hôm nay đã ăn bít tết, ăn xong còn ngồi cả một buổi chiều,
tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Phùng Hy đi đi lại lại trong nhà, hạ quyết
tâm lấy ra một gói trà giảm béo pha một ấm rồi uống.
Hai tiếng sau, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, đi ba
lần rồi mới vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã đi hết rồi”.
Nghĩ đến thành tích giảm béo phải rèn luyện vất vả
suốt cả tuần bị hủy trong một buổi chiều, dạ dày lại bị tra tấn khổ sở, Phùng
Hy hậm hực chửi thầm: “Biết thế này nói quách với anh ta mình đang giảm béo cho
xong!”.
Cô nằm lên giường một lát, vẫn thấy chưa đủ. Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, cô bắt mình trở
dậy, cầm đồ đi bơi.
Phùng Hy thay quần áo tắm, bước vào khu bể bơi nước
nóng. Buổi tối người thưa, dưới bể bơi chỉ có một người đang
bơi tự do. Bể bơi dài ba mươi mét, cô dự định sẽ bơi năm vòng.
Ở dưới nước cô thấy rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc cứ
bơi được một mét, lớp mỡ trong cơ thể được đốt cháy một cách nhiệt tình là cô
lại cảm thấy như được tăng thêm sinh lực.
Cô vừa bơi vừa nhớ lại cảnh gặp Phụ Minh Ý. Anh yêu
cầu, cô trả giá, không có cái gì là không công bằng cả. Chỉ khi câu nói đó của Phụ Minh Ý bất ngờ vang lên
trong đầu cô, cô mơ màng vừa bơi vừa nghĩ, anh nói anh không hề thay đổi.
Cô nhớ đi nhớ lại câu nói này, nhớ đi nhớ lại gương
mặt đó với những đường nét rõ ràng dưới ánh mặt trời. Mặc dù không còn tin, mặc dù không trở lại được thời
quá khứ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mối tình đầu đẹp nhất của cô, tuổi thanh xuân đẹp nhất
của cô đã quay trở về cùng với câu nói đó.
Phùng Hy ngày đó, và cô hiện nay.
Sự đối nghịch một trời một vực khiến cô cảm thấy hết
sức phẫn uất, Phùng Hy cố gắng xoải đều hai tay bơi về phía trước. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô còn
trẻ trung thon thả, nếu như cô có thể tìm được một người yêu cô… Trong lòng
Phùng Hy biết, không có nếu như, cô phải bắt đầu từ con số không – khổ sở giảm
béo để tìm lại sự tự tin và sắc đẹp, khổ sở lăn lộn trên thương trường, khổ sở
kiếm tiền để đảm bảo cho tương lai của mình.
Lúc này đây một nỗi sợ hãi và trống vắng vô hình trào
dâng trong đầu cô, Phùng Hy lật người bơi ngửa trên mặt nước, cô đưa cánh tay
rẽ sóng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến lên đều khiến cô cảm thấy như
được trút bỏ cảm giác đáng sợ đó ở phía sau lưng. Chẳng
mấy chốc, cô đã bơi được một vòng, rồi lại bắt đầu một vòng bơi mới.
Bất giác tay cô cứng lại, có người đang túm lấy cánh
tay cô, kéo Phùng Hy trở về với thực tại. Cô
giật nảy mình, vẫn chưa kịp vuốt nước trên mặt bỏ kính bơi ra, liền nghe thấy
tiếng nói sốt sắng của đối phương, “Cô làm thế sẽ sảy thai đấy! Có bầu không
được bơi như thế đâu!”.
Phùng Hy sững người.
Ng