
kỹ, phát hiện thấy dây leo màu xanh
được kết bằng vải xanh, hoa điểm trên đó là những cánh hoa làm bằng vải vàng,
nhụy hoa được kết bằng vải màu hồng sẫm tím nhạt. Vén rèm đi vào, trên tấm cửa
kính của nhà vệ sinh có treo một chữ “Phúc” lớn.
Mạnh Thời thấy lạ, không ngờ lại có người treo chữ
“Phúc” trước cửa nhà vệ sinh. Nghĩ tới tác dụng
của nhà vệ sinh, anh liền bật cười.
Trên bốn bức tường lát gạch men trắng chỗ bồn rửa tay
được dán đầy tranh hoạt hình, trên các móc câu có những con thú nhỏ, cốc đánh
răng là một chiếc cốc gốm, bàn chải đánh răng điện. Trên tường có gắn mấy giá đựng đồ hình tam giác, bên
trên đặt mấy bồn xương rồng nhỏ và một giỏ hoa lan. Phía trên bồn rửa tay có
xếp một hàng lọ nước hoa. Lọ nước hoa làm bằng thủy tinh long lanh óng ánh, bên
trong không còn nước hoa, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng đâu đây. Anh hít thật
sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời rửa tay, nhìn ra ngoài, khẽ mở cửa nhà vệ
sinh, sững người.Từ cửa sổ đến chân tường, đâu đâu cũng bày bồn cảnh, bình chứa
nước của bồn cầu còn dính hai con búp bê nhỏ xinh. Bên cạnh bồn tắm có một giá
sắt uốn hoa cao nửa mét, bên trên có đặt nến. Nhìn thấy những ngọn nến hình
vuông đó, trong đầu Mạnh Thời tưởng tượng ra hình ảnh Phùng Hy tắm dưới ánh nến
lung linh. Anh vội quay ra, cảm thấy xấu hổ với sự tưởng tượng vừa rồi.
Lúc này Mạnh Thời mới ngắm nghía kỹ phòng khách chưa
đầy mười lăm mét vuông. Thông qua nhân viên bảo vệ anh đã tìm hiểu và biết
Phùng Hy đang thuê nhà. Rất rõ ràng, cô đã cố gắng xóa hết dấu vết của người chủ
cũ, ngay cả ghế sofa cũng mua vải bọc mới, đệm tựa cũng là mới. Trong phòng
khách chủ yếu bày các loài cây thủy sinh, đựng trong các bình thủy tinh trong
suốt, cao thấp đan xen. Chiếc bàn và tủ sách gần cửa sổ là của IKEA(4), nhìn là
biết cô ấy mới mua.
Nền nhà được lát bằng gạch sứ, dưới tràng kỷ được trải
thảm vuông, xóa đi vẻ lạnh lẽo của gạch sứ. Ấm
trà làm bằng ống tre, hai chiếc cốc nhỏ màu xanh nhạt cũng được làm bằng ống
tre nhỏ, tất cả được đặt trong khay chén, Phùng Hy ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời
cười: “Anh uống trà đi!”.
Nụ cười của cô và hương trà quyện lẫn vào nhau, Mạnh
Thời thấy hơi lâng lâng. Nhấp một ngụm trà, Mạnh Thời liền cười: “Trà Phổ Nhĩ
giảm béo”.
“Hi hi, đúng vậy”. Phùng Hy nhấp một ngụm trà, hỏi với
vẻ tò mò: “Anh học ngành giám định đồ cổ, tại sao lại đi làm việc ở trung tâm
thể dục thẩm mỹ?”.
“Giám định đồ cổ là sở thích, còn đi làm ở trung tâm
thể dục thẩm mỹ là vì kế sinh nhai. Còn
cô, cô học ngành gì vậy? Để tôi đoán nhé, văn học? Thiết kế khuôn viên? Nghệ
thuật?”, Mạnh Thời nói ra những dự đoán của mình.
Phùng Hy liền cười, “Tôi học ngành tự nhiên, điện khí
tự động hóa. Cũng giống như anh, đó là sở thích của tôi, còn điện
khí tự động hóa là vì kế sinh nhai”.
Mạnh Thời sững người, bật cười: “Đúng đúng, vì kế sinh
nhai, không được ham chơi đãng tính”.
“Sai rồi, câu nói này không thích hợp với tôi. Tôi không học ngành giám định đồ cổ”.
Phùng Hy sửa sai cho Mạnh Thời với vẻ rất nghiêm túc,
hai chữ “đồ cổ” được nhấn rất mạnh.
Mạnh Thời lại bật cười, chỉ bức tranh chữ trên bàn
học: “Không ngờ cô lại có nhiều sở thích đến vậy. Hiện
giờ rất ít người viết được chữ đẹp, bàn phím máy tính đã thay thế bút”.
“Hồi nhỏ bị ép phải viết. Bố tôi cầm chiếc chổi lông gà ngồi cạnh tôi theo dõi
tôi luyện chữ, đến giờ tôi lại thấy viết chữ là phương pháp tốt để dưỡng tâm”.
Phùng Hy nhìn đám chữ trên bàn học mỉm cười. Điền Đại Vĩ chưa bao giờ khen chữ
cô, cô đi làm ăn ở ngoài, về nhà lại phải làm việc nhà, thời gian được tĩnh tâm
viết chữ không nhiều. “Mấy năm rồi không viết. Không ngờ, hôm nay giở bút mực
giấy nghiên ra, lại phát hiện ra mua được một cái nghiên cổ đáng giá vài
nghìn”.
Mạnh Thời nổi hứng, đặt cốc trà xuống nói: “Tôi có thể
dùng nghiên cổ của cô được không?”
Phùng Hy liền hỏi: “Anh cũng viết bút lông à?”.
“Có biết một chút”. Mạnh Thời cố làm ra vẻ khiêm tốn,
điềm đạm như Kim Thành Vũ trong bộ phim Xích Bích, khiến Phùng Hy bật cười.
Cô lấy ra một chén nước nhỏ, đổ một ít vào nghiên, lấy
thanh mực mài đều. Mùi mực thoang thoảng, Phùng Hy mài từng vòng một,
tinh thần rất tập trung.
Ánh sáng màu cam hắt lên trán cô, má cô, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng mài
mực. Mạnh Thời đứng rất gần, anh nhìn thấy rất rõ, nhìn thấy cả vẻ cười cười
trên khóe môi cô. Đột nhiên anh thấy Phùng Hy giống như các loài cây thủy sinh
ở đây, trong sáng lung linh.
“Được rồi”.
Mạnh Thời quay về với thực tại, anh cầm bút rửa trong
nước, theo chiều ngòi bút, chấm đầy mực, khẽ trầm tư, viết xuống giấy một câu
từ: “Bích
đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa sổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh
hồi, khả tích nhất chi như họa, vi thùy khai?(5)”.
Mạnh Thời đặt bút xuống, nhìn Phùng Hy cười nói: “Chữ
tôi viết hơi thanh, không hào phóng như nét bút của cô”.
“Cô đang nghĩ tới hình ảnh nàng Lạc Thần trong bài Lạc
Thần phú của Tào Thực, chỉ ước mình được mình hạc sương mai như thế”.
“Gầy quá cũng không tốt”. Nói xong Mạnh Thời