Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Phương Đại Trù

Phương Đại Trù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324163

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

.

Phương Nhất

Chước quỳ gối ở mặt trên của bồ đoàn (bồ đoàn: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ), xương sống thắt lưng đều đau nhức, đưa tay đấm đấm thắt

lưng, liếc mắt nhìn Thẩm Dũng bên cạnh dường như rất mất hứng.

Thẩm Dũng giương mắt nhìn lại, “Ngươi trừng ta làm chi? Ta đây chính là cùng ngươi quỳ, vừa rồi còn trúng đòn nữa.”

“Ngươi bị đánh là đáng đời.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm một câu,

thấy bộ dạng Thẩm Dũng quỳ rất dễ dàng, không hề phiền lụy, liền hỏi:

“Này, ngươi không buồn chán sao?”

Thẩm Dũng cười gượng, “Chỉ quỳ hai canh giờ đã là gì? Trước kia ta đã từng quỳ một ngày một đêm.”

“Vì sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Ngươi làm sai chuyện gì đánh một chút

không phải tốt rồi sao, vì cái gì còn phải quỳ ở từ đường?”

“Bởi vì ta không sợ đau nhưng lại sợ buồn chán.” Thẩm Dũng không để tâm nói, “Đó chính là phương pháp cha ta tìm ra để cho ông bớt giận.”

Phương Nhất Chước chớp mắt mấy cái, gật đầu nói, “Đúng, chiêu này đủ lợi hại

nha, ta cũng tương đối sợ buồn chán, có điều là ta còn sợ đau hơn.”

Thẩm Dũng cúi đầu nhìn một chút, bồ đoàn mà Phương Nhất Chước quỳ dường như

là mỏng hơn của hắn, nàng cũng không béo, đoán chừng là trên đầu gối

cũng không có thịt, hắn liền rút ra bồ đoàn dưới chân mình, đưa nàng,

nói, “Cái này cho ngươi.”

“Không được.” Phương Nhất Chước nói, “Sao có thể cho ngươi quỳ xuống nền đất, hai ta không phải bị phạt như nhau sao.”

“Ai nha, ngươi dong dài cái gì.” Thẩm Dũng ngước nhìn lên nóc nhà trở mình

xem thường, nói: “Cho ngươi thì cầm lấy, nhiều lời vô ích như vậy.”

Phương Nhất Chước nhìn bồ đoàn một chút, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, duỗi tay tiếp nhận, đem bồ đoàn đặt ở mặt trên cái của mình, rồi lại quỳ

xuống cảm giác mềm hơn rất nhiều, Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nhìn

Thẩm Dũng, “Tướng công, ngươi thật tốt.”

Thẩm Dũng thở dài, nói: “Ta nói với ngươi a… Ngươi đừng bảo ta tốt là được rồi. Đông Hạng phủ

này, nếu như chó biết nói cũng sẽ nói ta không phải người tốt.”

Phương Nhất Chước nghe được khẽ nhíu mày, “Chó nói không tính!”

Thẩm Dũng bật cười, “Lúc rảnh rỗi sẽ phá hư cho ngươi xem.”

“Tốt.” Phương Nhất Chước như trước cười ha hả nhìn hắn, Thẩm Dũng nghĩ ngợi, nha đầu kia hình như có bệnh.

Lại một lát sau, Phương Nhất Chước túm cánh tay áo của Thẩm Dũng.

“Ngươi lại làm sao vậy?” Thẩm Dũng nhìn sang.

“Chân đã tê rần.” Phương Nhất Chước nói.

Trầm Dũng nhìn nàng chằm chằm, chỉ thấy Phương Nhất Chước ghé mắt nhìn bả

vai hắn, một lát, Thẩm Dũng mới hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”

Phương Nhất Chước tiếp tục kề vào vai Thẩm Dũng, nhỏ giọng: “Cho ta dựa vào.”

Thẩm Dũng nghiêng đầu nhìn Phương Nhất Chước, nói, “Ngươi, nha đầu chết tiệt kia này, thế nào một chút cũng không sợ ta?”

“Ngươi nói cái gì?” Phương Nhất Chước hung hăng quay sang trừng mắt… Thẩm Dũng nghĩ đến chỗ vừa bị nàng đánh lúc nãy còn có chút đau ê ẩm, bất đắc dĩ

thở dài, nói: “Ai, quên đi, dựa vào đi.”

Phương Nhất Chước cảm

thấy rất mỹ mãn liền tựa ở trên vai hắn, suy nghĩ một chút, cười nói,

“Tướng công, ta sau này ta sẽ không đánh ngươi nữa.”

“Có thật không?” Thẩm Dũng giật mình.

“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu.

Thẩm Dũng nhíu nhíu mi, nói: “Ta đây ngày mai muốn đi Phiêu Hương viện xem tình nhân… Ai nha…”

Thẩm Dũng vừa mới dứt lời, Phương Nhất Chước đã lôi ra một cái chày.

“Ngươi thế nào lại mang theo chày trong người?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn

bộ dạng hùng hổ của Phương Nhất Chước, tay che lấy bả vai lúc trước bị

đánh, “Không phải đã nói sau này không đánh nữa sao?!”

Phương Nhất Chước lại tiếp tục dựa vào hắn nghỉ ngơi, hầm hừ nói, “Không cho phép đi Phiêu Hương viện!”

“Vì sao?” Thẩm Dũng nói, “Nam nhân ở Đông Hạng phủ này có người nào không đi đến đó?”

Phương Nhất Chước xoay mặt nhìn hắn, nói: “Ta hận nhất nam nhân đi kỹ viện!”

Thẩm Dũng nhíu nhíu hai đầu lông mày, nói: “Nam nhân có người nào không ba vợ bốn nàng hầu?”

Phương Nhất Chước nở nụ cười, “Ba vợ bốn nàng hầu cùng đến kỹ viện là hai việc khác nhau.”

“Vậy ngươi thích ta ba vợ bốn nàng hầu?” Thẩm Dũng hỏi.

Phương Nhất Chước nhún vai, “Ba vợ bốn nàng hầu là chuyện của ngươi, ngươi cưới nhiều hơn một người, ta sẽ đi.”

“Ngươi đi làm gì?” Thẩm Dũng khó hiểu hỏi lại, “Ngươi là chính thất được cưới

hỏi đàng hoàng, không phải đều là chính thất đánh đuổi tiểu thiếp đi

sao?”

Phương Nhất Chước bạch liễu tha nhất nhãn*, nói, “Cái gì

mà chính thất với không chính thất, ngươi dám cưới người thứ hai ta cũng dám tìm người thứ hai.”

* Bạch liễu tha nhất nhãn: ý nói mọi chuyện đã rõ ràng, sớm thấy rõ.

“Oa, cái này ngươi cũng dám nói ra, có xấu hổ hay không a?” Thẩm Dũng nhìn nàng, “Nữ tắc trong nhà không nên nói bậy.”

Phương Nhất Chước ngẩng mặt nhìn hắn, “Dù sao nếu ngươi muốn kết hôn với tiểu

thiếp trước hết hãy bỏ ta đi, ta tái giá với người khác.”

Thẩm

Dũng nhìn về phía từ đường tổ tông, nói: “Được rồi, ngươi đừng lo lắng,

ngươi không nhìn thấy sao, Thẩm gia ta đều là chính nhân quân tử, tất cả đều chỉ cưới một người vợ. Đoán chừng chỉ khi cha ta chết trước ta thì

ta mới có cơ hội lấy n