XtGem Forum catalog
Phương Đại Trù

Phương Đại Trù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325671

Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.

nhịn không được thở dài… Hắn mà có một đứa cháu

để ôm thì tốt rồi, nghĩ đến đó, lại liếc mắt trừng Thẩm Dũng —— thật kém cỏi!

Thẩm Dũng thấy Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn thì cảm thấy

rất vô tội, giúp Phương Nhất Chước ôm lấy một tiểu oa nhi trở về, Tiểu

Kết Ba đột nhiên đi lên, hỏi Phương Nhất Chước, “Tiểu. . . nương tử,

cái…thuốc kia. . .”

Phương Nhất Chước liền lấy trong túi ra một viên hạt thông đường, bỏ vào trong miệng hắn.

Tiểu Kết Ba nhấp nhấp miệng, hỏi: “Lúc nãy ta thể hiện cũng không tệ lắm đi?”

Thẩm Kiệt đi lên, nói: “Này, Tiểu Kết Ba, ngươi bằng không đến nha môn đi?

Ta xem ngươi thông minh, lang thang bên ngoài cũng thật lãng phí.”

“Đi nha môn, các ngươi nuôi cơm sao?” Tiểu Kết Ba hỏi.

“Tất nhiên.” Thẩm Kiệt nói: “Nuôi cơm còn có nhà để ở, then chốt chính là

thức ăn rất ngon! Tay nghề của Thiếu phu nhân là thiên hạ nhất tuyệt.”

“Vậy được!” Tinh thần Tiểu Kết Ba lập tức tỉnh táo, nói: “Tốt, ta sau này đi theo ngươi.” Nói rồi nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng sửng sốt, nhìn trái phải một chút, hỏi: “Ta sao?”

“Ừ.” Tiểu Kết Ba gật đầu: “Ngươi vừa vặn sau này lo cơm cho ta.”

Thẩm Dũng nhăn mặt, nói: “Ngươi đi theo ta thì có tiền đồ gì?”

“Ngươi không phải là đại thiếu gia sao? Theo ngươi mới có đường sống.” Tiểu Kết Ba cười tủm tỉm.

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nghĩ cũng được, Tiểu Kết Ba rất thông minh, vừa nhìn cũng biết được việc, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được một thư

đồng tri kỉ có khả năng.

“Ừ… Bằng không cứ như thế đi, ngươi đi

theo làm thư đồng của ta?” Thẩm Dũng nói: “Từng tháng cấp tiền tiêu vặt, ăn ở tại trong phủ, việc làm cũng không phiền hà lắm.”

“Được.” Tiểu Kết Ba cười ha hả, lại hỏi một câu: “Được rồi, trong nha môn có thể nuôi gà không?”

Tất cả mọi người đều dở khóc dở cười gật đầu, Tiểu Kết Ba thỏa mãn nói

thầm: “Ta bây giờ cũng có thể ăn cơm nhà quan, cái này gọi là vỗ cánh

một cái bay lên thành phượng hoàng.”

Về tới nha môn, mọi người bận rộn cho đám tiểu hài tử ăn, giúp đỡ tắm rửa thay quần áo.

Phương Nhất Chước muốn đi nấu một bữa cơm ngon cho đám tiểu hài tử, cũng để cho mọi người ăn sau một đêm bận rộn.

Trong thư phòng, Thẩm Dũng ngồi thở dài, Tiểu Kết Ba thay một thân quần áo

thư đồng sạch sẽ, hoan hỉ vui mừng đi ra, Phương Nhất Chước vừa đưa cho

hắn một bọc lớn kẹo đường các màu, hắn muốn nói nói chuyện liền ngậm một viên, sẽ không nói lắp.

“Này, thiếu gia, sao ngươi lại mặt mày ủ dột thế kia?” Tiểu Kết Ba không giải thích được hỏi: “Ngươi xem ngươi

có một căn phòng lớn, có phụ thân làm quan, có một nương tử tốt như vậy, còn không hài lòng sao?”

Thẩm Dũng hai tay chống cằm, nói: “Ai… Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu.”

“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười xấu xa hai tiếng, đi tới một bên ngồi xuống,

hỏi: “Ngươi nói ta nghe xem, không chừng ta có chủ ý để giúp đỡ ngươi

thì sao?”

Thẩm Dũng nhìn hắn một chút, cũng không thể không biết xấu hổ đem nói ra, cũng không thể nói, Phương Nhất Chước cùng hắn trên

danh nghĩa là phu thê, thế nhưng không có chính thức là phu thê? Như thế rất mất mặt?

“Ai, ngươi đừng để chuyện khó chịu luẩn quẩn trong lòng.” Tiểu Kết Ba tiến đến một bên nghịch xúc xắc, trong miệng nói

thầm: “Nếu ta là ngươi, mỗi ngày sẽ rất bận rộn, luyện công phu, tra án, tối đến ôm nương tử… thật đã chết.”

Thẩm Dũng giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Vậy nếu nương tử không cho ngươi ôm thì sao?”



Tiểu Kết Ba ngây người, nhìn chằm chằm Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng hai tay lại cằm, nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi.”

“Phốc ha ha ha…” Tiểu Kết Ba đập bàn phá lên cười, nói: “Ai nha nha, ngươi

thế nào lại ngốc như vậy, muốn nàng thế nào? Có cô nương đứng đắn nào

lại chủ động nói muốn hôn muốn ôm không?”

Thẩm Dũng hơi sửng sốt.

“Ngươi khi đến Phiêu Hương viện, Yên Thúy lâu, các cô nương ở đó mới chủ động

cho ngươi hôn!” Tiểu Kết Ba trêu chọc hắn: “Tiểu nương tử đều là bên

ngoài e ngại nhưng bên trong đã nhu thuận rồi!”

Thẩm Dũng nhăn mặt, ngẫm lại cảm thấy thân một chút thì làm sao?

“Thiếu phu nhân hiện đang làm gì?” Tiểu Kết Ba hỏi.

“Đang nấu cơm.” Thẩm Dũng trả lời.

“Cái này dễ thôi.” Tiểu Kết Ba tiến lại gần, ở bên tai Thẩm Dũng huyên thuyên một hồi.

Thẩm Dũng do dự, “Cái này… có chút lưu manh a.”

“Sợ cái gì?” Tiểu Kết Ba trừng mắt: “Ngươi là tướng công nàng, ngươi không lưu manh nàng, còn muốn lưu manh ai?”

Thẩm Dũng sờ sờ đầu, nghĩ cũng có lý, liền đứng lên, lại hỏi: “Nàng có thể không vui hay không?”

Tiểu Kết Ba ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, nói: “Ta xem tiểu nương tử nhà ngươi cũng rất thích ngươi, chắc là không đâu.”

“Được!” Thẩm Dũng đứng lên, lẩm bẩm: “Sợ cái gì, cùng lắm thì chịu đòn!” Nói xong, xoay người chạy.

Tiểu Kết Ba buồn cười, cũng chạy đi xem náo nhiệt… Vừa ra khỏi cửa, lại đụng ngay phải Tiểu Thạch đang chạy qua.

“Ai nha.” Tiểu Thạch lảo đảo người.

Tiểu Kết Ba cả kinh, không cẩn thận đem kẹo ở trong miệng nuốt xuống.

Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy một tiểu nha đầu hơn mười tuổi.

“Không. . . không sao chứ?” Tiểu Kết Ba vội vàng đỡ lấy nàng.

Tiểu Thạch đứng lên, vỗ vỗ cái mông, giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai nha?”