
“Ta. . . là. . . thư đồng… của thiếu gia.” Tiểu Kết Ba nói, “Ngươi. . . ngươi là ai?”
Tiểu Thạch nói, “Ồ, ngươi là người mà mọi người nhắc đến đã giúp đỡ lập công lớn, Tiểu Kết Ba đúng không?”
“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười tủm tỉm gật đầu, có chút tỏ vẻ.
“Ta là Tiểu Thạch.” Tiểu Thạch nhẹ nhàng trả lời.
“Dễ. . . dễ nhìn như vậy, tại sao. . . lại gọi là Tiểu Thạch?” Tiểu Kết Ba không giải thích được.
Tiểu Thạch mặt đỏ lên, buồn bực chạy đi.
Tiểu Kết Ba ở trong sân sờ sờ đầu, thò tay vào trong túi lấy ra một viên
đường nhét vào trong miệng, suy nghĩ một chút, quyết định không xem náo
nhiệt nữa, liền xoay người đuổi theo tiểu nha đầu xinh xắn kia.
Phương Nhất Chước ở trong phòng bếp bận rộn.
Thẩm Dũng vào cửa, rút kinh nghiệm từ lần bị giáo huấn lần trước, không thể
đột nhiên tập kích, Phương Nhất Chước sẽ đánh trả, liền tiến lên gọi một tiếng: “Nương tử.”
“Ừ.” Phương Nhất Chước quay đầu lại: “Tướng công.”
Thẩm Dũng sát lại, chỉ thấy trên bàn rất nhiều bánh điểm tâm hình thỏ nhỏ, heo nhỏ.. liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bánh ngọt cho hài tử.” Phương Nhất Chước cười nói: “Tiểu hài tử đều thích bánh điểm tâm thế này.”
“À…” Trên mặt Thẩm Dũng tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong ngực lại bồn chồn,
thầm nói chủ yếu là da mặt phải dày, liền đánh bạo, hai tay vòng qua,
nhẹ nhàng ôm lấy Phương Nhất Chước, hỏi: “Làm như thế nào?”
Phương Nhất Chước sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Dũng đem cằm gác ở trên vai nàng, mặt ghé lại rất gần.
“Ừ…” Quai hàm Phương Nhất Chước liền đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
“Bánh điểm tâm này thật là đẹp mắt.” Thẩm Dũng nói, bàn tay càng ôm chặt hơn
lấy Phương Nhất Chước… Cảm giác không sai! Một lát nữa sẽ tìm cơ hội hôn đến môi!
Phương Nhất Chước cũng hiểu được, Thẩm Dũng cùng nàng
thân mật một chút cũng không có gì là không được, liền cố gắng không lưu ý hắn dựa vào nàng có bao nhiêu gần, nói: “Con bướm nhỏ kia là từ cơm
trứng làm thành, heo nhỏ là từ bánh nướng đậu đỏ, rùa nhỏ là gạo nếp nặn thành, đèn lồng màu vàng là bánh trôi bí đỏ, thỏ nhỏ là bánh đậu đỏ
đường trắng, đóa hoa màu trắng là bánh đậu tây, màu nâu chính là bánh
quả hạch đào, màu đen là bánh vừng, màu hồng là bánh sơn tra, màu xanh
là bánh đậu xanh…”
Phương Nhất Chước kể tên các món ăn, lại
không nghe thấy Thẩm Dũng nói gì liền quay đầu nhìn hắn, Thẩm Dũng chỉ
chờ lúc này, liền ghé lại, hôn!
Thật vất vả tóm được cơ hội,
miệng cũng đã chạm vào, chỉ là, Thẩm Dũng quá khẩn trương, quên mất phải nghiêng đầu, mũi hai người đụng vào nhau, còn thấy được hai đôi mắt đối nhau.
Phương Nhất Chước xoa mũi, đỏ mặt nhìn hắn, Thẩm Dũng
cũng xoa mũi, có điều trong lòng vô cùng sung sướng, hít sâu một hơi,
nâng mắt, tư thế vừa rồi là nói —— đúng vậy, đã hôn sao?!
Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, lúc sau, ngoại trừ mặt đỏ cũng không nói
gì khác, rồi cầm lấy một miếng bánh nhét vào miệng Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng nhai nhai, bên trong như rót đường, vị ngọt đi ra đầu lưỡi còn như thấm lên tận trong đầu, liền cười: “Thật ngọt nha.”
Phương Nhất Chước cũng cười cười, cúi đầu tiếp tục làm bánh.
Thẩm Dũng tròn mắt nhìn, không có tức giận cũng không đánh người, còn cười!
Lúc này, Thẩm Dũng suy nghĩ, phản ứng của Phương Nhất Chước là nói —— sau này, hắn muốn hôn là có thể hôn sao?
Quả nhiên! Thẩm Dũng cảm thấy vui vẻ, nhát gan đúng là không được việc, nam nhân là phải làm hơn nói! Có điều lần sau hôn, nhất định phải nhớ
nghiêng đầu. Hai ngày nghỉ ngơi rất nhanh đi qua, Thẩm Dũng
mang theo Phương Nhất Chước trở về tiểu viện của Thương Mãn Vân, chuẩn
bị học bài.
Thương Mãn Vân thấy hai người đi vào, liền hắc hắc nở nụ cười.
“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng không hiểu hỏi.
“Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ a, ta đã nghe qua vụ án hài tử bị bắt cóc.”
Thương Mãn Vân vỗ vỗ vai Thẩm Dũng, nói: “Hảo tiểu tử, thông minh lắm.”
Thẩm Dũng mấp máy miệng, nhìn Phương Nhất Chước.
Nói thật ra, lần này có thể phá được án, xét đến cùng hẳn phải cảm tạ đạo
sĩ điên kia, chính bởi vì hắn ném cho một cái ngân tỏa, bọn họ mới tìm
được đầu mối là Tiểu Kết Ba, cuối cùng là phá án.
Chỉ là sau đó
hai người muốn đi tìm lão gia tử kia, nhưng tìm thế nào cũng không được, phỏng chừng cao nhân đều là đến đi như gió thế.
“Sư phụ.” Thẩm Dũng hỏi: “Hôm nay học cái gì?”
“Ừ.” Thương Mãn Vân gật đầu, nói: “Trước ngươi không phải đã đem sách trong tàng thư các xem qua một lần rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Lần này xem lần thứ hai.” Thương Mãn Vân ngắn gọn nói.
“Cái gì?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi: “Ta… đã xem qua một lần rồi.”
Lão gia tử cười cười, nói: “Tiểu tử, đọc sách trăm lần mới tự mình hiểu ra
được ý nghĩa, ngươi mới đọc một lần, đắc ý cái gì? Nhanh đi!”
Thẩm Dũng bất đắc dĩ thở dài, có chút oán giận, “Ngươi cũng không giảng bài, một mình ta xem sách rất chán.”
“Sợ chán?” Lão đầu trừng mắt, “Vậy ngươi đi đọc một mình đi, ta không cho nương tử của ngươi đến đó nữa.”
“Ai.” Thẩm Dũng vội vàng lôi kéo tay Phương Nhất Chước đi về phía tàng thư
các, tự nói: có Phương Nhất Chước ở bên cạnh, hắn đọc sách mệt mỏi còn
có thể trêu chọc nàn