
ế tấn công ác liệt, vừa mới hơn một tháng đã chiếm được
bốn tòa thành. Nếu ngươi đã quyết định trở về thì không nên chậm trễ.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên hỏi: “Sư phụ sẽ giúp con sao?”
Nam Cung Uyên không một chút chần chờ, trả lời ngay tức khắc: “Đương nhiên
là ta phải giúp ngươi rồi. Đợi sau khi ngươi bí mật quay lại Ô Quốc, ta
sẽ tự mình dẫn một đạo binh đến đó, tạo thành thế nội ứng ngoại hợp với
ngươi.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, nhưng lo âu nói: “Sư phụ, con không có
dã tâm thống nhất thiên hạ, con chỉ muốn bảo vệ Ô Quốc được yên ổn.
Chuyện tương lai không ai có thể nói trước được điều gì, biết đâu Ô Quốc sẽ thuộc về Lâm Quốc, nhưng đến lúc đó con sẽ không đứng ra giúp Lâm
Quốc đánh Hoàng Triều.”
“Ta hiểu.” Nam Cung Uyên gật đầu, khóe môi
lại hiện lên nụ cười nhã nhặn vốn có, “Ngươi đã trưởng thành rồi, cuối
cùng ngươi cũng có chủ kiến của chính mình.”
“Con không muốn làm lục
bình trôi theo dòng nước, cũng không cam chịu làm bông liễu mặc gió cuốn đi. Vậy thì con cần phải tìm được một chỗ đứng vững chắc, không bị lung lay.” Lộ Ánh Tịch đứng lên nhìn phía chân trời xa xăm với nét mặt bình
lặng. Trước đây nàng đã quá ngây thơ khi cho rằng ẩn núp trong thâm sơn
cùng cốc là có thể không màng đến thế sự. Thế nhưng nàng không phải là
người không nhà không quê, nàng không thể có lỗi với mảnh đất đã nuôi
dưỡng nàng.
… … …
Nam Cung Uyên bộn bề việc quân nên không có thời gian ở lại lâu. Y vội vã đến lại vội vàng đi.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm cũng đóng gói hành lý, ngay sáng sớm hôm sau liền lên đường ra khỏi sơn cốc. Hai người vào trấn nhỏ dưới chân núi, thuê
một chiếc xe ngựa chạy về hướng Ô Quốc.
Hai ngày sau, hai người đã
đến khu vực biên giới. Nhưng họ còn chưa kịp đặt chân vào lãnh thổ Ô
Quốc thì đã gặp ngay một trận chiến.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thầm đang ở Lang Thành, cửa thành đã đóng chặt, không có cách nào ra ngoài.
Bên ngoài vốn là cánh đồng hoang vu kéo dài mười dặm, khói lửa rải rác khắp nơi. Nhưng giờ đây ngó qua chỉ thấy lúc nhúc người đang chuyển động,
hàng vạn tiếng ngựa hí vang, khí thế hãi hùng.
Lang Thành là đất của
Hoàng Triều, còn Du Thành là thành biên giới của Ô Quốc. Hai thành bị
ngăn cách bởi cánh đồng cỏ rộng lớn và mông quạnh đó.
Lộ Ánh Tịch hỏi han, nghe ngóng một lúc thì biết được, hai quân đã giao chiến mấy lần,
giằng co đã lâu, khó phân thắng bại. Mà trong hai tòa thành này gần như
là vườn không nhà trống, bách tính trong thành đã tháo chạy hết, chỉ còn người già và người bệnh tật neo đơn.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm đã cải trang thành phụ nữ làm nông, và ở tạm một căn nhà của một gia đình nông dân nghèo khó. Lúc này màn đêm đã buông xuống, hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường đất, thì thầm với nhau.
“Công chúa, người đang mang thai không nên mạo hiểm. Chi bằng để nô tỳ đem giao ngọc ấn đến quân doanh.”
“Chỉ e ngươi còn chưa tới gần lều tướng quân đã bị người ta coi như gian tế mà bắt lại mất rồi.”
“Công chúa muốn tự đi sao? Nhưng mà…”
“Tướng quân đóng quân ở Du Thành mang họ Cận. Nếu như ta đoán không lầm thì là Cận Tinh Phách. Chỉ cần ta có thể gặp hắn, chúng ta nhất định sẽ bình
an quay về Ô Quốc.”
“Công chúa…” Tình Thấm muốn nói lại thôi, lòng
vẫn nghẹn ứ một chuyện, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ nói: “Tấm lòng yêu
nước của công chúa, nô tỳ vạn phần kính phục.” Nàng ta cũng không tin
phục Lộ Ánh Tịch hoàn toàn, bởi vì nàng ta đã biết Lộ Ánh Tịch không
phải là công chúa thật sự của Ô Quốc. Nhưng lúc này đây, khi Ô Quốc đối
diện với nạn diệt vong, nếu Lộ Ánh Tịch có thể giải nguy cho Ô Quốc, thì từ nay về sau nàng ta sẽ xem nàng là chủ nhân. Nếu như Lộ Ánh Tịch chỉ
là hư tình giả ý, hoặc là có mưu đồ lợi dụng Ô Quốc, vậy thì đừng trách
nàng ta ra tay độc ác, ngọc nát đá tan!
“Ngủ đi! Ngày mai chúng ta
còn rất nhiều chuyện phải làm.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nói, quay người
đối diện với vách tường. Sớm chiều ở chung với nàng ta mấy tháng qua,
nàng làm sao không hiểu suy nghĩ của Tình Thấm cho được. Tuy Mộ Dung
Thần Duệ chưa từng hỏi han ân cần với Tình Thấm, nhưng thích một người
thì không cần lý do. Tình Thấm mến mộ hắn, cho nên nàng ta rất ghét Tê
Điệp, và cũng ghét nàng không kém. Thế nhưng kỳ lạ thay, Tình Thấm lại
vô cùng bảo vệ thai nhi trong bụng nàng. Mỗi ngày nàng ta đều sắc thuốc
với phân lượng cực kỳ chuẩn xác, có thể thấy được nàng ta đã thành tâm
ra sao.
Hai tay nàng lại vỗ về mặt bụng, nàng nhắm mắt mỉm cười. Từ
khi mang thai, nàng đã tập thành động tác theo thói quen này. Đứa bé này đến bất ngờ, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn bỏ đi. Chẳng qua
không biết đứa nhỏ sau này có oán giận nàng hay không? Có một ngày nào
đó cha của đứa bé phát hiện ra chân tướng hay không? Mộ Dung Thần Duệ là người bá đạo độc tài như vậy, hắn nhất định sẽ không tiếc mọi thứ để
giành lại bé con từ tay nàng ư?
Lòng suy nghĩ miên man, nàng mơ mơ
màng màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chẳng qua bao lâu, bỗng dưng nghe
thấy tiếng trống rung trời lở đất, nàng giật mừng bừng tỉnh.
“Tình Thấm! Tình Thấm!” Nàng lay Tình