
, không thấy bóng dáng Văn Khâm, vừa đi theo anh vừa mở miệng hỏi: "Văn Khâm đâu?"
"Anh ta đi gặp một số bạn học ở Thụy Sĩ rồi." Bước vào thang máy, anh như
cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn anh, quay đầu lại nhìn cô, dịu
dàng cười cười, "Sao lại nhìn anh thế?"
"Không có gì, chỉ là em đang suy nghĩ, anh tới Thụy Sĩ là vì công việc, em là tới chơi, anh có thời gian dẫn đường cho em sao?"
Ban đầu anh có nói đùa việc anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch của cô, hôm
nay thật bước lên nơi này rồi, nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, cô thật sự
không dám làm lãng phí thời gian quí báu của anh.
Làm như xem
thấu tâm tư của cô, anh cười nhẹ, "Nếu như không có thời gian, anh sẽ
không đồng ý đưa em đến đây. Hơn nữa, phần lớn cuộc sống của anh là bận
rộn, cũng nên cho mình một kỳ nghỉ chứ, nghỉ ngơi thật tốt, công ty dù
không có anh vẫn sẽ hoạt động tốt, nhưng nếu không có anh mà không thể
trụ vững, vậy anh là một ông chủ thất bại rồi! Em nói xem có phải
không?"
"Cũng đúng ạ. Một người lãnh đạo xuất sắc, là một người
giám đốc biết quản lý công ty, khiến cho nhân viên của mình làm việc tốt hơn, chứ không phải tất cả đều phải do mình làm."
Những lời này
anh nhớ là anh đã từng nói với cô, hôm nay cô lại dùng nó để nói với
anh. Nhưng việc cô nhớ lời nói của anh làm cho anh vô cùng bất ngờ.
"Vậy theo như ý của em thì anh có được xem như một người lãnh đạo xuất sắc
hay không?" Bước ra thang máy, anh miễn cưỡng hỏi một câu.
"Em
không biết, bởi vì em chưa hiểu rõ anh, cho nên không dám bình luận
thêm." Dừng chân lại một chút, cô đưa vẻ mặt thành thật mà lắc đầu một
cái.
"Không sao, về sau sẽ có cơ hội để em hiểu rõ hơn!"
——《 quân môn cưng chiều cưới 》——
Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, kiến trúc cổ điển và hiện đại dung hợp với nhau, tạo thành một quán ăn phồn hoa lại có phần thanh tao.
Trên quảng trường là ánh đèn sáng rực, không ít du khách và những người dân
đang tụ tập, tiếng ồn ào huyên náo, đàn accordeon đang tấu những bản
nhạc, âm thanh la hét liên tục vang, phác họa một không khí trời đêm
nhộn nhịp.
Cận vệ đi vào trong đám người, đi tới góc yên lặng duy nhất trong quán, chạy nhanh tới.
"Giám đốc!" Người nọ đứng bên cạnh, khẽ gọi anh một tiếng, lại không lấy được đáp án của anh.
Trong kinh ngạc, người nọ dõi theo ánh mắt của anh.
Tại khán đài cách đó không xa, dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người mảnh
khảnh cùng một nhóm người đang nhảy điệu Rumba nhiệt tình, quần dài lỏa
sắc tung bay giữa không trung, bản lĩnh xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của
những người chung quanh, vui sướng cùng đốt lên ngọn lửa đêm.
Khóe miệng khẽ cong lên, người nọ thức thời lui về phía sau ghế, an tĩnh làm người tàng hình, không muốn quấy rầy tổng giám đốc lúc tổng giám đốc
đang không vui.
Trong đám người đó hình như có một cô gái Phương
Đông, người con trai anh tuấn đang dìu cô nhảy một đoạn nhạc nhẹ nhàng,
thấy cô sợ hãi thì càng ôm chặt cô hơn không dám buông cô ra, nhảy liên
tục hơn nửa tiếng, Úc Tử Ân mới lui về phía sau, uyển chuyển cự tuyệt ý
mời của những người đàn ông khác.
Dịch Khiêm híp mắt nhìn bóng
dáng của kẻ đang lớn tiếng cười kia, hình như đây là lần đầu tiên anh
thấy cô nhiệt tình như lửa thế, thân thể xinh đẹp câu hồn, khiến cho
những dục vọng của những người đàn ông khác rục rịch, nụ cười sáng lạn
cũng làm cho tim người ta đập thình thịch.
Hôm nay anh có thể lý
giải được rất nhiều điều, tại sao Đường Tam lại tỏ ra bất cần đời khi ly hôn với cô; rồi sau đó lại quay lại đòi dây dưa với cô. Cô gái này,
trên người của cô có một thứ truy đuổi hồn phách của những người đàn ông khác, cần từ từ đào bới nó ra.
Chỉ tiếc, Đường Minh Lân đã mất đi cơ hội tốt nhất, mà anh có lẽ vẫn cần một chút thời gian.
Khóe môi cong lên, trong ánh mắt hiện lên một tia cưng chiều. Bừng tỉnh, anh hướng về người đàn ông bên cạnh; nhàn nhạt ra lệnh: "Nói đi!"
"Tiểu thư Lâm dự tính tuần sau trở về nước, tổng giám đốc, người xem. . . . . ."
". . . . . ." Ánh mắt vốn đang dịu dàng của Dịch Khiêm lại trở nên trầm
xuống, vui vẻ bị nhiễu loạn, Dịch Khiêm khẽ vặn lông mày, "Có chuyện gì
chờ cô tra trở lại rồi hả nói!"
"Được . . . . ." Biết mình đã
chọn sai thời điểm báo cáo chuyện này, cận vệ đáp nhẹ một tiếng, vội
ngăn đề tài: "Ngài bảo tôi kiểm tra tốt tài liệu kia, quả thật Lâm Quân
Dao có quan hệ với những người đó, sau lưng cô ta có người cô ý vun
trồng cho cô ta. Cho nên ông ta mới không biết thân biết phận mà cùng cô ta thi hành nhiệm vụ thần bí kia, bên phòng điều tra và phá án đã điều
tra được một chút thông tin có liên quan, nhưng nó đã bị người ta hủy đi chứng cứ, sợ rằng đối thủ lần này của chúng ta không đơn giản."
"Nhưng nếu đối thủ quá đơn giản, chỉ sợ không có tư cách chơi trò chơi này với tôi." Thưởng thức tách cà phê trong tay, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn về bóng dáng phía đài, môi mỏng nâng lên một nụ cười yếu ớt, gương mặt tuấn tú có chút lười biếng, dưới ngọn đèn vẻ mặt càng thêm mờ ám,
mơ hồ lộ ra mấy phần tà mị, "Trước đừng đánh rắn động cỏ, bọn họ muốn
làm cái gì, tạm thời