
n này, ngươi không cùng chúng ta kề vai chiến đấu, phải phạt, phải
phạt……” Triệu Chi Dương tiếp tục lớn tiếng la hét, không chịu buông tha
Ngạo Quân, xem ra thật là có điểm say.
“Đúng, phạt rượu, phạt rượu……” Nhất thời liền bùng nổ một trận kích thích, Triệu
Chi Dương vừa nói xong, toàn quân tướng sĩ tất cả đều vây lại đây, phụ
họa Triệu Chi Dương, cảm xúc dâng cao hô phải phạt rượu Ngạo Quân.
Bị mọi
người một trận hét lớn này, Ngạo Quân nhìn những nam nhi phải xa xứ, vì
nước vì dân tràn đầy nhiệt huyết, tâm tình đột nhiên kích động, nhất
thời cũng không nghĩ tới vấn đề làm phiền lòng, dù sao nàng cũng đã có
dự cảm, trước khi hồi kinh nàng và Gia Luật Ưng nhất định còn có thể gặp lại .
Suy nghĩ
tương thông, Ngạo Quân hoắc đứng lên, bưng lên chén rượu trên tay, đối
với các vị tướng sĩ nói:“Mạc Quân bị phạt.” Nói xong, thực hào sảng cầm
chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
“Hảo, quân
sư quả nhiên hào sảng.” Các vị tướng quân cùng kêu lên tán thưởng nói,
đừng nhìn quân sư nhìn như nhu nhược, không thể ngờ được lại hào sảng
như vậy, thật là có phong độ của một đại tướng.
“Quân sư,
lại kính một ly.” Triệu Chi Dương hiển nhiên vẫn không chịu buông tha
Ngạo Quân, cầm chén rượu trên tay, đối với Ngạo Quân, lại reo lên, nhìn y đứng cũng đứng không vững, nghĩ đến có điềm hơi say.
“Lại kính
một ly?” Ngạo Quân tay cầm chén rượu có điểm do dự , tửu lượng của nàng
không tốt, này rượu lại liệt như vậy, một ly vừa rồi cũng đã có điểm
vựng vựng , còn tiếp tục, phỏng chừng sẽ say.
“Đúng, một
ly này là lão Triệu ta hướng quân sư xin lỗi, chuyện Xích Ngọc, lão
Triệu ta đã hiểu lầm quân sư, còn nói năng lỗ mãng với quân sư, quân sư
tuy nói không trách, nhưng lão Triệu ta vẫn luôn cảm thấy bứt rứt, mượn
một ly rượu nhạt này, xin lỗi quân sư, quân sư không uống vậy là chưa
tha thứ cho chúng ta .” Trừ bỏ Ngụy Tử Tề ra, tất cả tướng sĩ cũng hét
lớn nối tiếp nhau, nên Ngạo Quân không uống rượu là điều không thể.
Vì sao bọn
họ đều nhất trí phải bức Ngạo Quân uống rượu như vậy? Hì hì…. Kỳ thật
trong lòng bọn họ suy nghĩ đều giống nhau: Nhìn quân sư cả ngày một bộ
không vui không cười lạnh lùng lãnh đạm, một chút biểu tình cũng không
có, một chút cũng không hảo ngoạn, bọn họ muốn nhìn thấy bộ dáng khi
quân sư uống say ngã trái ngã phải, có lẽ như vậy mới bình thường, hì
hì…… Nói trắng ra một chút, là muốn đùa dai với quân sư, ai kêu hắn có
kế sách gì cũng gạt bọn họ, đương nhiên phải trừng phạt một chút……
“Một ly này, để bổn vương uống thay quân sư!” Nhìn ra Ngạo Quân nguy nan, Cẩn Hiên mở miệng tạo lá chắn giúp Ngạo Quân.
Khó có cơ
hội làm quân sư nguy nan như vậy, các vị tướng sĩ như thế nào lại buông
tha cho Ngạo Quân, mà để Cẩn Hiên uống thay? Vì thế Triệu Chi Dương đi
đầu hét lớn nói:“Không được, làm sao có thể để Vương gia uống thay? Quân sư nhất định phải uống, bằng không chính là không tha thứ cho bọn ta,
đúng không a!”
“Đúng……” Oa, thanh âm này đúng là rất to a! Vang đến tận mây xanh a!
Ngẫm lại
tình cảnh mười vạn đại quân ở trước mặt buộc ngươi uống rượu là như thế
nào ! Dù Ngạo Quân là người bình tĩnh như vậy, cũng có điểm nuốt nuốt
nước miếng, hôm nay thật trốn không thoát sao? Quay đầu nhìn về phía Cẩn Hiên, hy vọng vị Vương gia này có thể làm lá chắn cho nàng lần nữa.
Nhận được
ánh mắt cầu cứu của Ngạo Quân, Cẩn Hiên hai vai buông hạ, bất đắc dĩ thở dài nói:“Ai, đừng nhìn ta, ta cũng không tài cán.” Chém chết bất đắc
dĩ, chém chết cái gì cảm xúc vô cùng dao động, kỳ thật trong lòng lại
cười đến thắt cả ruột, chưa từng nhìn thấy Ngạo Quân vô thố như vậy, đối với mọi sự y luôn luôn nắm giữ tự tin trong lòng, không thể ngờ được
một chén rượu có thể làm y hoảng đến như vậy, ha ha…… Hắn cũng đột nhiên thực muốn nhìn xem bộ dáng uống say của y, nhất định sẽ là một loại
phong tình bất đồng khác, ha ha……
“Hừ.” Ngạo
Quân hừ một tiếng, quay đầu đi không cầu hắn , nhưng nàng thấy rất rõ
khi nhìn hắn nói chuyện, nghiêm trọng rất nhanh hiện lên ý cười vui
sướng khi người gặp họa, hừ, dám cười nàng, không phải chỉ là một chén
rượu thôi sao? Lăng Ngạo Quân ta không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ
còn sợ một chén rượu bất thành, bị Cẩn Hiên đả kích, Ngạo Quân lập tức
bất chấp tất cả, ngửa đầu, đã đem rượu trong chén uống một hơi cạn
sạch,, uống xong còn nâng cốc chén quay ngược xuống, ý bảo nàng uống một chút cũng không dư .
“Hảo, quân sư thật sự là hảo tửu lượng a!” Chúng tướng sĩ lại bùng nổ xưng hô từng đợt trầm trồ khen ngợi.
Ngạo Quân
lúc này cũng đã là choáng váng đầu óc , trên mặt hỏa lạt lạt , một bộ
lung lay sắp đổ, đôi mắt nửa mở nửa mị, xem ra đã say, nhưng vẫn dựa vào thần chí cường lực chống đỡ, nàng không muốn mất mặt trước nhiều người ở đây như vậy.
Cẩn Hiên ở
phía sau đã cảm thấy hối hận , hắn nên uống giùm Quân một ly này , nhìn y nửa mở nửa mị như vậy, mặt đỏ nhuận như vậy có chút sáng bóng, ánh
trăng chiếu xuống, là mê người như vậy, phong tình như vậy, làm cho hắn
tâm dương khó nhịn như vậy, chết tiệt, cũng có phản ứng , tùy tay cầm
lấy ché