
sợ hãi, nhưng hai mắt
đẫm lệ lưng tròng ánh mắt như nước hồ thu nhìn Ngạo Quân.
Vẫn là câu
chuyện cũ rích a! Không có điểm gì mới mẻ sao? Kế tiếp có phải lại nói
một câu ‘Ta không có gì để đền ân, nguyện lấy thân báo đáp.’ trong lòng
mặc dù nghĩ như vậy , nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng đau lòng vô cùng,
nhẹ vỗ về lưng của Ngọc nhi, tận lực phóng âm ôn nhu nói:“Không có việc
gì , về sau sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa, chỉ cần có
Mạc Quân ta ở đây, sẽ không có người dám khi dễ ngươi nữa .” Lời nói ghê tởm như vậy, nàng phải tận lực kiềm nén, mới không khiến cho mình buồn
nôn.
“Mạc Quân? Ngươi là Mạc Quân?” Ngọc nhi vừa nghe những lời này, từ trong lòng Ngạo Quân ngẩng mạnh đầu lên, không thể tin hỏi.
“Thì sao?” Ngạo Quân kỳ lạ hỏi. Nàng là Mạc Quân thì có gì ngạc nhiên ?
“Ngươi
chính là trích tiên tuấn mỹ vô song, khuynh quốc khuynh thành làm cho
thiên địa lâm vào thất sắc ngút trời, thông minh nhất thiên hạ, thần cơ
diệu toán, liệu sự như thần, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, thông kim bác cổ, không gì không biết không chỗ nào không hiểu, bày mưu nghĩ
kế bên trong, quyết thắng ngàn dặm ngoại xăm bên ngoài thiên hạ đệ nhất
quân sư — Mạc Quân?” Ngọc nhi một hơi hỏi.
“Cho là vậy đi!” Sau một lúc lâu, Ngạo Quân mới phản ứng lại, nàng dùng tên giả là
Mạc Quân thì đúng vậy a! Nhưng người nàng ta nói đến là nàng sao? Không
đúng, người nàng ta nói thật là người sao? Chỉ sợ thần tiên cũng chưa
lợi hại như vậy đi!
“Mạc Quân
sư, ta thật sự nhìn thấy thiên hạ đệ nhất quân sư . Mạc Quân sư, ta rất
sùng bái ngươi .” Ngọc nhi vừa nói bên trong mắt còn hiện lên trái tim
tình yêu màu đỏ, ái mộ mãnh liệt làm người thiếu tình thương như Ngạo
Quân cảm giác cũng thực rõ ràng.
“Mạc Quân chỉ là một phàm phu tục tử, không lợi hại như lời Ngọc nhi nói.” Ngạo Quân khiêm tốn thản nhiên nói.
“Không,
không phải ta nói , là tất cả mọi người đều công nhận , Ngọc nhi cũng là do nghe người khác nói, mới biết được Mạc Quân sư .” Ngọc nhi lắc lắc
đầu nói.
“Công nhận?” Ngạo Quân không khỏi lặp lại , nàng có cái gì có thể khiến mọi người công nhận ?
“Quân sư
không biết sao? Hiện tại người kể chuyện trong thành, mỗi ngày đều kể
chuyện quân sư như thế nào chỉ lấy một vạn binh mã đại phá năm vạn nhân
mã quân địch, như thế nào dùng trí thắng địch, như thế nào bày mưu nghĩ
kế, mỗi ngày dân chúng đều nghe say sưa tích chuyện của quân sư, hiện
tại ngươi ở trong lòng tất cả dân chúng chính là thần không gì làm không được, cũng là…… Cũng là vị hôn phu lý tưởng trong cảm nhận của tất cả
các cô gái.” Sau mỗi một câu, thanh âm từ từ nhỏ dần cơ hồ là nói cho
chính mình nghe , bất quá vì nàng ngồi gần như vậy nên Ngạo Quân vẫn
nghe được.
“Khụ…… Phải không?” Nghe lời kể của nàng, Ngạo Quân chỉ có thể ho nhẹ một tiếng,
hàm hồ cho qua, nguyên lai là nàng nổi danh như vậy , nhưng có khi nổi
danh cũng không phải là chuyện tốt, chuyện phiền toái sẽ lại tìm đến.
Nghe Ngạo
Quân hỏi ngược lại, Ngọc nhi nghĩ rằng y không tin lời của nàng, lập tức nặng nề mà gật đầu, thần thái còn thành thật nói:“Ngọc nhi nói đều là
sự thật, nếu quân sư không tin, có thể vào trong thành mà xem, Ngọc nhi
thật sự không lừa ngươi.”
“Ta biết
Ngọc nhi không gạt ta, không cần khẩn trương, ha ha……” Ngạo Quân ha ha
cười nói. Mặt luôn luôn lạnh như băng trở nên nhu hòa. Ngọc nhi nhìn
thấy nháy mắt đã ngây người.
“Ngọc nhi
làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao? Sao lại nhìn ta như vậy?” Ngạo
Quân nhẹ lay động Ngọc nhi đang ngốc lăng một chút, nghi hoặc hỏi.
“Không,
không.” Hành động này làm cho Ngọc nhi phục hồi tinh thần lại, thấy Ngạo Quân nhìn chằm chằm nàng, lập tức thẹn thùng cúi đầu nói. Toàn bộ đầu
đều dựa vào trên vai Ngạo Quân, trên người hươndg son phấn dễ ngửi không ngừng mà tràn ngập cảm quan Ngạo Quân, tay non mềm lại không ngừng cọ
xát lưng Ngạo Quân, vị khiêu khích thập phần rõ ràng.
Xem ra đây
cũng là một cao thủ, ngay cả nàng thân là nữ tử, cũng có điểm phản ứng , nếu nàng thật sự là nam tử, chỉ sợ đã sớm nhịn không được rồi!
“Mạc Quân
sư, Ngọc nhi có việc…… Có việc muốn nói với ngươi.” Thấy Ngạo Quân đối
với khiêu khích của nàng không có phản ứng, Ngọc nhi cúi đầu thanh âm
mềm mại đáng yêu vang lên.
Thanh âm
kia thật sự làm cho người nghe xương cốt đều rụng rời , nhưng Ngạo Quân
lại giống như miễn dịch, vẫn như cũ bình tĩnh nói:“Ngọc nhi có việc gì
thì cứ nói! Còn nữa, đừng gọi ta Mạc Quân sư , gọi Mạc Quân là được.”
“Ta gọi ngươi là Mạc Quân ca, được không?” Thanh âm thật sự là càng ngày càng mềm mại đáng yêu , âm cuối cũng kéo thật dài.
Ta có thể
nói không được sao? Ngạo Quân nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cười cười
nói:“Được!” Thật là, tại sao nữ tử nào cũng muốn gọi nàng là Mạc Quân ca a! Nàng so với bọn họ có không sai biệt lắm đâu!
“Mạc Quân
ca, ta……” Ngọc nhi còn muốn nói tiếp, cảm giác thật đúng là giống như nử tữ thẹn thùng ôm tỳ bà che nửa mặt. Người xem thật sự là tâm dương khó
nhịn.
Nhưng người nào đó lại ở trong lòng thực không thục nữ mắng lời thô tục: Có chuyện
gì t