
máy tính ra, tra xét một chút tư liệu về bệnh thuỷ đậu. Chỉ nhìn một
chút liền cảm thấy thật sự kiệt quệ, lại ngã người ở trên giường nghỉ ngơi.
Không biết ngủ bao lâu,
mông mông lung lung nghe được tiếng chuông điện thoại vang, cô rất muốn tỉnh
lại, nhưng đầu hoàn toàn không nghe theo sai sử, chỉ vòng vo xoay người liền
lại không có ý thức.
Có chút mơ hồ cảnh tượng
xuất hiện ở trong mộng, dần dần hình dáng này trở nên rõ ràng, là Hoắc Duẫn
Đình. Hắn trong tay đang cầm bánh ngọt, ở đối diện nhìn cô tươi cười. Khi cô đến
gần, hắn lại đột nhiên biến mất. Cô ở tại chỗ xoay quanh kiếm tìm, khổ sở khóc
lớn, lại không có người để ý tới.
Lục tục vòng vo vài giấc
mộng, thân thể luôn luôn chìm nổi ở bên trong, tựa như một con thuyền nhỏ bé
đơn độc trôi nổi ngoài đại dương mênh mông, tìm không ra phương hướng.
Đột nhiên bừng tỉnh, bên
trong đã từ tối thành sáng, trên trần nhà đỉnh đèn treo không có tác dụng, ánh
nắng theo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, càng thêm lo lắng.
Sờ sờ trán, vẫn là nóng.
Thân thể vẫn như cũ vô lực, bất quá so với ngày hôm qua có chút tinh thần rồi.
Sau lưng xuất ra rất nhiều mồ hôi lạnh, áo ngủ cũng đã đều ướt đẫm.
Cô thong thả đứng dậy
thay quần áo, phát hiện cánh tay cũng không may mắn thoát khỏi, xuất hiện thật
nhiều nốt đỏ. Thật sự rất muốn chạm vào nó rồi gãi gãi, ngứa muốn chết! Nhịn
không được đi soi gương, trên trán hồng hồng một mảng thiệt là bự, cái này
không phải sẽ bị hủy dung hoàn toàn đi.
Nhìn lên bầu trời đã là
giữa trưa, bụng bồn chồn đã đói meo mốc. Bên trong căn phòng chỉ có lương khô
chuẩn bị cho chuyến lữ hành, cô muốn ăn cháo, muốn ăn cháo thịt nạc mẹ hầm.
Cảm xúc tưởng niệm cứ như
vậy ùa tràn về, nước bên trong hốc mắt óng ánh sắp tràn ra.
Không thể như vậy, cô
phải tự chiếu cố chính mình. Tìm khăn quàng cổ, mũ, khẩu trang, đem toàn thân
cùng diện mạo đều bao kín mít không khe hở, mới chuẩn bị mở cửa, bên ngoài còn
có người đang gõ gõ.
Cô đẩy ván cửa, mang khẩu
trang lão sư quản lý ký túc xá khi nhìn đến cô thì nhẹ nhàng thở ra, cũng thối
lui về sau hai bước.”Bạn học, em không sao chứ?”
“Gì ạ?”
“Vị hôn phu của em hơn
nửa đêm gọi điện thoại nói em bị bệnh thuỷ đậu (trái rạ đó), bảo tôi qua xem. Tôi gõ
cửa vài lần em cũng không có chút phản ứng, còn tưởng rằng em gặp chuyện không
may.”
“Hắn… Hắn làm sao mà
biết?” Nghe được tin tức này, Vạn Quý Phi cả người ngây người.
“Cái này tôi cũng không
rõ ràng lắm. Bạn học, em chuẩn bị đi ra ngoài sao? Bệnh đậu mùa này không thể
chạy loạn nga, sẽ lây bệnh .”
“Em… em đói bụng.”
“Vậy em trở về phòng đi,
tôi sẽ mang cho em chút đồ ăn .” Lão sư nói đem cửa đóng chặt lại, cũng kề sát
vào ván cửa kêu: “Đừng đi ra nga!”
Vạn Quý Phi không quan
tâm tới cô, lấy điện thoại cầm tay ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Vội vàng
quay lại dãy số của hắn, đối phương đang tắt máy. Hắn không phải đi nước Pháp
sao? Vì sao lại biết chuyện cô bị nổi mùa đậu? Là bà nội đi tìm hắn? Hắn sẽ đến
sao?
Cả đầu tràn ngập nghi
vấn, thế nhưng luôn khát vọng sự xuất hiện của hắn, lại sợ để cho hắn nhìn thấy
bộ dáng hiện tại của chính mình. Rối rắm a!
Nửa giờ sau, lão sư đưa
đến một bát mỳ sợi, đại khái sợ bị lây bệnh, cô chỉ vội vàng đặt xuống rồi liền
đi ra. Vạn Quý Phi chỉ ăn một chút liền không thèm ăn, đánh điện thoại cho hắn
luôn không được, người này rốt cuộc là đang ở đâu? Vẫn chờ rồi chờ, đến hơn hai
giờ chiều, lão sư quản lý khu ký túc xá lại qua đây gõ cửa.
“Bạn học, vị hôn phu của
em tới đón em đó!”
“A?” Vạn Quý Phi còn chưa
có phản ứng lại, di động liền vang. Cô vội vàng tiếp nghe, thanh âm của hắn
trầm thấp rất nặng lại vô cùng nghiêm túc nói: “Xếp mấy bộ quần áo, mặc xong,
xuống phía dưới ký túc xá anh chờ em ở dưới!”
Đi một chuyến đến bệnh
viện, thử máu sau đó chẩn đoán, chính xác mụn nước trên người Vạn Quý Phi kia
chính là biểu hiện của bệnh thuỷ đậu. Chích một mũi vắc-xin, sau đó bốc thuốc
cô liền bị Hoắc Duẫn Đình túm rời đi.
Xe taxi vẫn đứng ở trước
cửa bệnh viện chờ, nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, chú lái xe phi thường
nhanh nhạy đem cửa xe mở ra.
Bên ngoài gió bắc thổi vù
vù qua, bên trong xe lại ấm áp mê người, chỉ trừ bỏ khuôn mặt người nào đó.
Vạn Quý Phi tà tà tựa vào
chỗ ngồi, vươn tay kéo kéo góc áo của hắn. Không phải tức giận đi. Cô lấy môi
ra dấu hỏi, đáng tiếc đeo khẩu trang, Hoắc Duẫn Đình không thể tiếp thu đến xin
lỗi của cô. Hắn hơi nghiêng đầu hướng cô trừng mắt lạnh, hơn nữa vươn tay kéo
góc áo bị giữ chặt, sau đó lại không chớp mắt nhìn phía trước.
Quay lại thời đểm trước
đó, lúc cô phát bệnh hắn còn vẫn đang ở sân bay thành phố G. Lúc ấy gửi tin
nhắn cho cô, nhận được hồi âm là cô đã muốn xuất phát đi lữ hành rồi. Kết quả
ngồi hơn mười mấy giờ máy bay, vừa mới vào sân bay bên Mỹ liền thu được một
cuộc điện thoại như ném bom.
Cô nói có thể chiếu cố
tốt chính mình, bảo hắn đừng quan tâm. Được, hắn cho cô cơ hội học tập lớn lên.
Nhưng cho cô cơ hội cũng không phải là cho cô giấu diếm, làm bạn trai, hắn kỳ
thật thầm nghĩ vào