
.
“Chúng ta coi là vợ chồng
chính thức sao?”
“Đương nhiên! Về sau trên
đường có soái ca đến gần, phải nói cho hắn em đã có chồng, biết không?”
Đột nhiên thành người đã
kết hôn, thân phận này thật xa lạ. Vạn Quý Phi nhìn sang chiếc nhẫn đeo trên
tay, lại nhìn hắn, không khỏi hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Anh có phải đã sớm
mưu tính trước hay không?”
“Là cái gì cũng tốt, dù
sao hiện tại em cũng không thể đổi ý!” Hoắc Duẫn Đình mạnh mẽ ôm chầm lấy cô,
chạy thật nhanh bước ra khỏi giáo đường ở bên ngoài chạy như điên, miệng lớn
tiếng reo lên: “Trời ạ! Anh rốt cục cũng lấy được em!”
Thân thể ở trên không
trung quay vài vòng, Vạn Quý Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười lớn thét chói tai:
“Điên rồi! Thả em xuống dưới !”
“Cả đời đều không buông
tay!” Con đường truy thê dài đằng đẵng, hắn hiện tại hưng phấn khó có thể hình
dung thành lời.
Dưới ánh mặt trời, một
đôi tình nhân yêu nhau rốt cục cũng hoàn thành lịch trình quan trọng nhất trong
nhân sinh, bọn họ ôm nhau, gầm rú, hôn môi, nhóm người phía sau cũng hân hoan
chúc mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ chung quanh thật ồn ào náo nhiệt, không có
ai cảm thấy như vậy là có vấn đề, chỉ vì nơi này là nước Pháp, nơi mỗi ngày đều
phát sinh những chuyện tình lãng mạn, lúc này mọi người đi ngang qua bất kỳ ai
cũng cảm nhận được cảm xác vui sướng kia.
Kết hôn, thật tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: tối hôm qua trời mưa, Thất Thất không cẩn thận ngã nhào ở trước sân
nhà, buổi sáng tỉnh lại hai cái đùi cơ hồ phế đi, đau muốn chết! ! ! …
Tiếu: =.=
Tân khách náo nhiệt, điệu
Waltz lãng mạn, hương rượu thơm ngon, thức ăn tinh mỹ…
Hắn nói câu: “Anh sẽ
không để cho hôn lễ này vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) liền
trôi qua.” Sau đó còn có hết thảy những thứ đã kể trên.
Vạn Quý Phi đã muốn không
đếm được chính mình đã thu bao nhiêu lễ vật, miệng cười cứng ngắc, hắn rốt cuộc
từ nơi nào tìm được nhiều người đến chúc mừng như vậy?
Tiệc tối đến tận đêm
khuya mới tan, khi lái xe đem đôi vợ chồng tân hôn trẻ này đưa về nhà, Vạn Quý
Phi đã say chuếnh choáng.
“Tiểu bảo bối, đứng vững,
anh muốn bật đèn.” Hoắc Duẫn Đình một tay kẹp dưới nách của cô, tay kia thì ở
trên tường sờ soạng. Chỉ chạm đến đến một cái chốt mở, liền nghe được cô ‘ha
ha’ cười giãy dụa thoát khỏi cánh tay đang cản của hắn. Có lẽ bởi vì cước bộ lỗ
mãng, cứ thế cả người không đề phòng ngã luôn xuống mặt đất nhẵn bóng.
Hoắc Duẫn Đình nhìn bóng
đen bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ôm lấy cô đặt ở bên cạnh quầy bar nhỏ, thấp giọng
mệnh lệnh: “Ngoan ngoãn không được nhúc nhích, bằng không lại rơi xuống nữa!”
Bên trong nhiệt độ không
khí tăng trở lại, nguyên lai vừa rồi hắn bật máy sưởi. Hoắc Duẫn Đình giúp cô
đem áo khoác ngoài cởi ra, lại khom người cởi đôi giày cao gót trên chân cô ra.
Đem quần áo rất nặng trên người từ từ hạ, xoay người, xuyên thấu qua ngoài cửa
sổ chiếu vào ánh trăng, liền thấy cô cười hì hì nhìn chính mình.
Cô lỏa hai chân vòng ôm
lấy, đôi bàn tay nhỏ bé đoan chính đặt ở trên đùi. Đầu nghiêng nghiêng một bên
sườn, khóe miệng mỉm cười, cặp mắt to kia, ở trong bóng đêm mờ nhạt lóng lánh
như vì sao lấp lánh.
Thật đúng là thực ngoan,
Hoắc Duẫn Đình nhịn không được nghiêng người qua hôn hôn cô. Vừa mới nghĩ tách
ra, cổ liền bị cô ôm.
“Hoắc Duẫn Đình… hôm
nay em… Thật cao hứng!” Cô giống con mèo nhỏ, đem mặt chôn ở chỗ gáy bột của
hắn càng không ngừng vuốt phẳng, từng chữ đều nói mềm yếu dịu ngọt.
“Anh biết.” Hoắc Duẫn
Đình ôn nhu vỗ về đỉnh đầu của cô, may mắn lần này mọi việc từ đầu đến cuối đều
được tiến hành đúng kế hoạch rất thành công. Từ kinh ngạc, đến do dự, đến khi
kết thúc quá trình làm lễ, cô chỉ tốn ngắn ngủn nửa ngày liền thích ứng. Từ lúc
ở trước mắt cha sứ giữa giáo đường tuyên thệ, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào
thủy chung bắt tại trên mặt của cô, chưa từng thay đổi qua. Cô nhóc ma nhân
này, rốt cục cũng thuộc về hắn!
Hoắc Duẫn Đình kìm lòng
không đậu hôn môi của cô, nhẹ giọng nói: “Nơi này là của anh.”
Xõa cái kẹp búi tóc cố
định trên đỉnh đầu cô xuống, làn tóc đen mềm mại trút xuống. Hắn khẽ hôn lên
tóc mai của cô “Nơi này cũng là của anh.”
Hôn dọc theo một đường
trượt từ khuyên tai, đi đến cái cổ tuyết trắng, lại hôn lại cắn, cuối cùng xác
định địa điểm ở cô trước ngực tròn tròn đột kích. Hắn nâng hai luồng no đủ rất
tròn được bao bên dưới chiếc váy mini màu trắng, hơi dùng sức xoa nhẹ vài cái.
”Còn có nơi này.”
Tay xẹt qua đường cong
duyên dáng, nhẹ dừng ở trên đôi chân nhỏ lộ ở trong không khí. Bàn tay to lớn
mang chút vết chai dán trên da thịt mềm nhẵn, chậm rãi kéo lên, âu yếm đùi mềm
mại của cô. Mỗi khi đến một chỗ, hắn liền bá đạo nói một tiếng: “Nơi này, nơi
này… thân thể của em mỗi một bộ phận, đều là của anh!”[Tiếu: có cần BT như vậy không nè, thiệt là “…” mà'>
Vạn Quý Phi đã muốn phân
không rõ phương hướng, thân thể bị trêu chọc cả người run lên, miệng run rẩy
ngay cả nói cũng nói không nên lời. Đáy lòng có loại khát vọng, cô nói không
rõ, chỉ biết là rất muốn rất muốn cùng hắn kề sát.
“Chúng ta trở về