
.
Khi chạy về, trong tay
giơ đồ vật kia lên sướng miệng nói, như đứa trẻ thơ vui vẻ hô to: “Xem này! Cái
này thật lớn thật đẹp!”
Bầu trời lấm tấm bụi màu
tím, nương theo tia sáng nhợt nhạt dừng trên ngón tay trắng nõn thon dài của cô
chính là một vỏ sò lấp lánh sáng bóng.
Hoắc Duẫn Đình bất đắc
dĩ: “Cô vì nó mà lâu như vậy?”
“Ân! Anh không thấy là nó
rất được sao? Còn có màu tím.”
“Là là, đi thôi.”
Trở lại trên xe, Hoắc
Duẫn Đình tay ném lại cho cô cái khăn tay chứa bao đồ tốt, đánh xe chạy đi.
Vạn Quý Phi đem khăn tay
bảo bối cởi bỏ, liền dĩ nhiên thưởng thức những sắc màu tinh tế. Sau một lúc
lâu, cô cuối cùng cũng đem cái vỏ sò lớn kia vào trong bao.
“Cái này cho anh.” Cô
dương dương tự đắc từ trong tay đưa qua cái gì đó nói.
Hoắc Duẫn Đình đưa mắt
nhìn sang “Hào phóng như vậy?” Không phải nói thực thích sao?
“Đương nhiên! Coi như là
quà đáp lễ anh dẫn tôi tới nơi này đi.”
Hoắc Duẫn Đình sờ sờ mũi,
cười mà không nói. [ TNN: người ta hảo ngượng ngùng mà. O^__^O *** Đình: mắt
lạnh*** '>
Vạn Quý Phi hồ nghi nhìn
hắn một hồi, tổng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ.
Không biết có phải mình quá ngây thơ hay không? Kỳ thật hắn căn bản sẽ không để
ý chút vật nhỏ ấy đâu, cho nên là cô rất nhất sương tình nguyện*?
*Nhất sương tình
nguyện: chỉ theo ý mình/ chỉ biết ý muốn của mình (chỉ theo nguyện vọng chủ
quan, không tính đến điều kiện khách quan)
Đến giờ ăn cơm tối xong
xuôi thì sắc trời đã muốn tối tăm mù mịt. Khách sạn này cũng chỉ là dùng từ
trúc để đáp lều, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, mà Hoắc Duẫn Đình lại mang
theo cô dọc theo dãy bàn bằng gỗ đi ra ngoài. Từng bậc thang kéo dài cho đến
cái lan can nhỏ đều là từ trúc làm ra, đèn huỳnh quang giản dị đặt ở hai bên,
cách ba thước thì đặt một cái, tựa như một gian phòng nho nhỏ độc lập.
Bọn họ tới phía cuối thì
dừng lại, phục vụ viên rất nhanh theo tới liền dựng
bàn ra cũng đã dâng trà sẵn sàng, Hoắc Duẫn Đình cùng hắn thì thầm sau đó đem
hắn đuổi đi.
Vạn Quý Phi đi đến lan
can tựa vào, bờ biển kia lờ mờ trong mắt, mặt biển trở nên tối đen mà mơ hồ.
Bỗng nhiên một đạo ánh
sáng phía chân trời lướt qua, cô kinh hỉ chỉ vào không trung, quay đầu kêu to:
“Oa! Có sao băng!” Lập tức cô chắp hai taylại, từ từ nhắm hai mắt thì thào nói
chuyện.
Hoắc Duẫn Đình cười cười,
chỉ có tiểu hài tử mới tin tưởng ánh sáng kia có khả năng mang đến vận may.
”Ước nguyện vọng gì?”
Vạn Quý Phi mở mắt ra,
dời bước đến bên người hắn ngồi xuống rồi mới trả lời: “Đương nhiên là người
nhà thân thể khỏe mạnh.”
“Hài tử ngoan.”
“Đây là yêu cầu cơ bản
nhất!”
“Ân, nếu nguyện vọng kia
của cô có thể thực hiện, bữa cơm này liền được miễn phí.”
Đang lau chiếc đũa thì cô
dừng lại, dịch thân đến trước mặt hắn, dùng ngữ khí thực nghiêm túc thực ngưng
trọng nói: “Khẳng định sẽ thực hiện được! Hơn nữa, nguyện vọng này là không thể
lấy tiền tài để cân nhắc!” Quả nhiên là người làm ăn, gian thương!
“Ân…” Hắn lại từ từ gật
đầu, giống như thực đồng ý, nhưng như vậy —- lại phi thường đáng đánh đòn, giống
như cười nhạo cô ngây thơ.
Vạn Quý Phi xí một tiếng,
ngồi thẳng thân mình, mặc kệ hắn.
Rời xa đô thị phồn hoa,
bên tai là tiếng sóng biển nhấp nhô dạt vào bờ, ngẩng đầu có thể nhìn lên vô số
ánh sao lấp lánh, trong không khí bí mật mang theo mùi cá tự nhiên, khiến người
nội tâm một mảnh trong suốt.
Đêm xuân, từng trận gió
lạnh thổi phù, Vạn Quý Phi rụt vai lại, chà chà xát xát hai cánh tay, cảm thấy
có vài phần ấm áp hơn. Sột soạt sột soạt vài tiếng, thình lình một chiếc áo
khoác đưa qua.
“Mặc vào.”
“A?”
“Không phải lạnh sao?”
Vạn Quý Phi cảnh giác
nhìn hắn, làm sao đột nhiên lại săn sóc như vậy?
Hắn nhìn cô lộ ra biểu
tình này, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không muốn chỉ mời cô ăn bữa
cơm, lại hại cô cảm mạo.”
“Anh không lạnh sao?”
“Tôi so với cô mặc nhiều
hơn.”
Đúng là vậy, hắn trên
thân còn có áo len màu đen. Nếu như vậy, kia cô đành phải miễn cưỡng nhận hảo ý
này của hắn. Nghĩ như vậy, Vạn Quý Phi liền cảm thấy yên tâm thoải mái mặc vào.
Áo khoác ngoài là màu đen
mỏng, trước ngực ấn kí hiệu của hàng hiệu nào đó. Phát hiện người này thực
thích mặc màu đen, áo đen quần đen, nếu không có đèn, bóng đêm chắc chắn sẽ đem
hắn nuốt hết.
Bởi vậy có thể thấy được,
người này kỳ thật rất bề bộn, đại diện cho Phú Nhị Đại* ít có nha. Quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn,
còn có một cỗ mùi hương có chút lạ lẫm, thực nhạt, rất dễ chịu.
*Phú nhị đại (Thế hệ
con nhà giàu thứ hai) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế
hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
Nếu… Nếu cô không phải
trong lòng có Tiếu sư huynh, khả năng sẽ đối với nam nhân này có tư tưởng không
an phận.
Được rồi, cô thừa nhận,
trải qua đêm nay, cô bắt đầu đối với hắn có chút thay đổi. Kỳ thật nam nhân này
trừ lúc trước thích khi dễ cô, cũng không tính là quá xấu.
Sau đó, rốt cục đồ ăn
cũng đến. Đến bờ biển, ăn đương nhiên là hải sản. Vạn Quý Phi nhiệt tình