
hi vào lỗ tai
của Vạn Quý Phi, da gà da vịt thay nhau nổi lên. Hắn bình thường giọng nói
không phải rất trầm thấp hay sao? Lần này khi tiếp đón sư huynh, đã vậy còn mời
bữa cơm quá đắt như thế?
Sau khi
phục vụ sinh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn có một người phục vụ khác
đứng chờ ở đó, còn lại ba người căn bản tìm không ra đề tài. Bởi vì bất an, Vạn
Quý Phi lại như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
“Em làm sao? Có phải ghế
dựa rất cứng hay không? Muốn anh nhờ người ta đưa cái điệm mềm lại đây hay
không?” Ghế tự cái loại được chế tạo từ gỗ làm công cụ gia dụng, Hoắc Duẫn Đình
quả thực muốn gọi người tới đây.
“Không cần không cần,
ngồi rất thoải mái.” Vạn Quý Phi đúng lúc đem bàn tay đang giơ lên của hắn ấn
xuống, ngượng ngùng dẹt miệng.
“Không thích nơi này
sao?”
“Không.” Cô ứng phó cười
giả lả.
Lúc này cửa đúng lúc bị
đẩy ra, phục vụ vừa đi quay lại với chai rượu trên tay, mở bình, đem chất lỏng
màu vàng trong suốt đổ vào một cái ly thủy tinh.
“Tốt. Rượu nho chỉ có một
chút cồn, sư huynh không ngại thì uống chút rượu đi?”
“Nga, không ngại.” Tiếu
Hà nhè nhẹ lắc đầu.
Hoắc Duẫn Đình quay đầu
hỏi Vạn Quý Phi: “Em có muốn uống chút nước trái cây hay không?”
Vạn Quý Phi xoa xoa trán,
vô lực trả lời: “Không cần!” Sớm ăn xong nhanh nhanh đi đi thôi!
“Vậy em cũng uống chút
rượu đi.” Hoắc Duẫn Đình nói xong đồng thời cũng vì cô rót vào gần nửa chén.
Vạn Quý Phi tà tà liếc
mắt nhìn ly rượu, cô biết rằng tửu lượng chính mình cực kỳ kém, tuyệt đối sẽ
không đụng vào một giọt.
Tiếu: xui xẻo gì đâu,
toàn bị del khi post **đập đập**
Hoắc Duẫn Đình đem chén
rượu trước mặt cô dời đi một chút, lại ga lăng giúp cô đem khăn ăn trải ra, một
bên vừa làm vừa hỏi: “Cười một cái, khó có cơ hội được anh trai mời ăn cơm.
Ân?”
Đừng nữa lặp lại hai chữ
“anh trai” nữa! Cô một tay đoạt lấy khăn tay nho nhỏ hình tứ phương, tự mình
làm.
“Lại nóng nảy nữa rồi,
muốn làm cho sư huynh nhìn thấy chê cười sao.” Hắn lắc đầu, nói chuyện nhẹ
nhàng nhưng lại có sức công phá lạ kỳ, Vạn Quý Phi nghĩ muốn thét chói tai. Van
cầu anh đừng đóng kịch nữa mà!
“Không có, Quý Phi như
vậy… Rất đáng yêu.” Tên bị đề cập đến, Tiếu Hà giật nhẹ khóe miệng.
“Nha đầu kia bị làm hư,
cả nhà mọi người đều đem nó trở thành bảo bối, người bình thường rất khó hầu hạ
được. Nếu muốn theo đuổi nó, không ăn chút đau khổ là không được.” Hắn sờ sờ
đỉnh đầu của cô, ngữ khí thật là bất đắc dĩ.
Vạn Quý Phi lệch người
sang, tránh ánh nhìn của Tiếu Hà làm ra biểu tình trợn mắt nhìn chằm chằm đối
với hắn, không tiếng động nói: Anh đủ rồi nha!
“Đừng thẹn thùng, anh
giúp em nói rõ, để cho sư huynh khỏi phải đi đường vòng.”
“Hoắc…” Nghĩ muốn mắng
người, lại nhớ lại thân phận hiện tại của hắn chính là anh trai mình, Vạn Quý
Phi tức giận đến mặt đỏ tai nóng.
Người ta sư huynh căn bản
chưa nói muốn theo đuổi cô, hắn nói như vậy không phải làm cô khó xử sao?
“Cái kia… Tôi nghĩ muốn
đi toilet.” Tiếu Hà đẩy ghế ra, cúi người trực tiếp hướng ra ngoài cửa mà đi.
Vạn Quý Phi nhìn về phía
cửa, trực giác nói cho cô biết sư huynh mất hứng, lại trừng mắt nhìn cái tên
kia làm như không có việc gì nhâm nhi ly uống rượu, không chút suy nghĩ liền
nhảy người lên đuổi theo ra đi.
Ở hành lang chỗ rẽ tìm
được thân ảnh kia, cô lập tức đem hắn gọi lại: “Tiếu sư huynh!”
Tiếu Hà dừng lại, quay
đầu. ”Chuyện gì?” Hắn sắc mặt lạnh nhạt, làm cho người ta nhìn không ra cảm
xúc.
“Anh…” Vạn Quý Phi nhức
đầu, muốn nói lại thôi, thật không tốt nếu như hỏi hắn có phải hay không tức
giận đi.
“En không cùng với học
trưởng?” Tiếu Hà tự nhiên không biết là sao lại thay đổi vấn đề.
“Hắn… Mới không cần em
bồi.” Vạn Quý Phi nói thầm, một đôi tay xoắn vặn như muốn tả tơi, mới cố hết
sức lấy dũng khí nói: “Anh trai em… Anh ấy vừa rồi thực thất lễ. Mỗi lần có nam
nhân cùng em một chỗ, hắn liền hiểu lầm người ta theo đuổi em. Cho nên… Anh
đừng để ý.”
Nghe xong lời của cô,
Tiếu Hà ánh mắt lóe lóe, sau một lúc lâu mới nhợt nhạt cười: “Anh nghĩ anh trai
em là hiểu lầm, mới khẩn trương như vậy.”
“A?” Hiểu lầm?
Không đợi cô nghĩ thêm
gì, Tiếu Hà bỏ lại một câu: “Anh đi toilet.” Sau đó đi rồi.
Vạn Quý Phi nhìn hành
lang dĩ nhiên không có ai, trong đầu trống rỗng. Hắn nói hiểu lầm, kia có phải
hay không nói, hắn căn bản đối với cô không có ý tứ? Cho nên, là cô tự mình đa
tình? Trong lòng nửa điểm hy vọng kia, ở trong nháy mắt khi hắn lãnh đạm xoay
người tất thảy đều tiêu tan.
Đần độn trở lại ghế lô,
tâm tình của cô ngã tới thẳng tới vực thẳm. Chính là cái người đang đong đưa
phe phẩy ly rượu thủy tinh lại nhàn nhã phẩm rượu khi thấy cô trở về, vô lại
nói: “Tình ý kéo dài xong rồi sao?”
Nghe lời hắn nói ra mang
theo nét đùa cợt, Vạn Quý Phi quay đầu đi, trong lòng vì người khác biết được
đáp án mà khó chịu.
“Nữ nhân đối với nam nhân
quá khẩn trương không phải là chuyện tốt!”
Phiền! Vạn Quý Phi phút
chốc xoay người, giận mắng: “Đừng nói gì nữa!”
“Như thế nào? Tôi ở đây
giúp cô mà.”
“Ai cho anh xen vào việc
của người khác! Nói