
g cô điên cuồng gào thét, ra đến chỗ cửa đoạt
lại dược, nói câu “Cám ơn” liền vội vàng chạy về ký túc xá.
Thiệu Mẫn biết cô không
thoải mái, giúp cô mua cháo. Nhưng miệng không có mùi vị gì cả, tùy tiện ăn mấy
ngụm liền bỏ đó. Tắm rửa xong nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ ngủ, mơ hồ bên tai
vang lên chuông báo tin nhắn đến. Cô mơ mơ tỉnh tỉnh mở mắt ra, cảm thấy miệng
khô lưỡi đắng, tứ chi mệt mỏi.
Mọi người trong phòng còn
chưa có ngủ, người thì lên mạng, kẻ thì đọc sách đọc sách, đều tự làm chuyện
của chính mình. Cô nhìn sang màn hình, quả thực có một cái tin tức, mà màn hình
di động hiện thị lúc này đã là chín giờ hơn.
Mới ngủ một chút mà đã
vài tiếng đồng hồ. Cô xoa xoa thái dương, thực nóng hẳn là phát sốt rồi.
Di động truyền đến một
tiếng ‘tít tít’, lại có tin nhắn đến. Cô suy yếu mở ra, là cái quỷ hẹp hòi kia.
“Xuống dưới!”
“Lập tức!”
Hai tin nhắn hợp lại, nội
dung ngắn gọn mà khí phách, hắn rốt cuộc muốn như thế nào?
Vạn Quý Phi bĩu môi, hồi
âm: “Tôi không thoải mái, đã ngủ.”
“Ngủ còn có thể trả lời
tin nhắn? Cô không phải là muốn xin lỗi tôi sao? Giáp mặt nói với tôi!”
Bá đạo! Trứng thối! Đặc
biệt đến chỉ vì nghe lời xin lỗi của cô? Có phải có bệnh hay không? Vạn Quý Phi
vô cớ giận hừng hực! Nếu không phải cảm thấy bản thân mình có lỗi với hắn, cô
mới sẽ không để ý tới người này!
Kéo thân thể vô lực xuống
giường, khi mặc áo khoác Thiệu Mẫn tò mò hỏi: “Muốn đi đâu?”
Vạn Quý Phi ốm yếu tìm
lấy cớ: “Anh mình đến đây, muốn đưa đồ cho hắn.”
“Nga.” Thiệu Mẫn không
chút hoài nghi. ”Ký túc xá sắp đóng cửa, nhanh đi rồi về lẹ nha.”
Vạn Quý Phi gật gật đầu,
ngay cả dép cũng không đổi, đá dép lê lảo đảo bước xuống lầu. Xe của hắn đứng ở
đối diện cửa ký túc xá, không rõ vì sao hắn có thể rêu rao đem xe chạy vào như
vậy. Buổi tối hơn mười giờ, tất cả mọi người ở lại ký túc xá lý không đi đâu,
trên đường thực yên tĩnh. Cô kéo kéo áo khoác bao lại người, dậm từng bước nhỏ
chạy tới.
Trong bóng đêm, tia sáng
loe lóe một chút rồi vụt sáng vụt tắt, hắn lại hút
thuốc! Vạn Quý Phi cách hắn vài bước bỗng chốc dừng lại, lấy tay vẫy đi làn
khói trắng do hắn tạo ra.
Hắn sau khi thấy cô, đem
điếu thuốc vứt trên đất, dập tắt lửa nói: “Xuống rồi?”
“Ân.” Biết rõ còn cố hỏi!
Hắn nhìn chằm chằm cô một
lát “Nói nha!”
Vạn Quý Phi ngẩng đầu,
cắn cắn môi: “… Thực xin lỗi.”
“Còn có đâu?” Khóe miệng
hắn hơi hơi câu một chút, có chút đắc ý.
Vạn Quý Phi không thể
nhẫn nhịn được nữa: “Cám ơn. Được rồi chứ?” Nói xong xoay người quay về.
Hắn một phen nắm cổ áo
khoác phía sau, túm cô đến trước mặt. ”Đi nhanh như vậy làm gì?”
Dùng lực kéo đem quần áo
buộc lỏng ra, gió nhẹ đầu hạ từ gáy lẻn vào lưng, cô run rẩy lợi hại.
Hắn xoay người cô lại,
hai tay cầm hai cánh tay thon gầy của cô, ngữ khí vẫn như cũ ác liệt: “Một chút
thành ý đều không có!” ~^o^~
Được tiện nghi mà còn
khoe mã! Cô cả người không thoải mái, bị bệnh mạo hiểm đến xin lỗi, hắn còn
ngại. Vạn Quý Phi cảm thấy ủy khuất đến cực điểm, cúi đầu không thèm nâng lên
cũng không lên tiếng. Sinh bệnh khiến con người ta trở nên yếu ớt, hơn nữa mấy
ngày nay cảm xúc dao động quá lớn, cô chỉ cảm thấy cái mũi phiếm toan.
“Nói chuyện nha!” Thấy cô
không nói được lời nào, hắn vươn tay bắt lấy cằm của cô. Xa xa ngọn đèn mờ nhạt
chiết xạ lại, hắn nhìn thấy cô gắt gao mân miệng, hai mắt ẩm ướt lóng lánh thì
triệt để ngây người: “Cô…”
Vạn Quý Phi dùng sức bỏ
tay hắn ra, giọt nước mắt ngay tức thì rớt xuống.
“Hoắc Duẫn Đình, tôi đã
sinh bệnh anh còn khi dễ tôi!” Nói xong đã nức nở.
Hoắc Duẫn Đình cả kinh,
thân thủ đè lại bả vai của cô, một tay sờ trán của cô, quả nhiên nóng kinh
người.”Cô phát sốt?”
“Đúng!” Cô phát tay hắn
ra, giọng mũi quá nặng.
Trong lòng hắn căng
thẳng, không chút suy nghĩ liền chặn ngang ôm lấy cô, nhanh chóng hướng tới
Volvo.
“Buông! Thả…”
“Câm miệng!” Hắn đè nặng
tiếng quát to một tiếng, lập tức làm cô ngừng giãy dụa.
Hoắc Duẫn Đình đem cô đưa
đến ghế phụ ngồi xong xuôi, khi cài dây an toàn nhìn lên thì thấy cô đóng chặt
đôi mắt, trên mặt có vết tích của nước mắt. Hắn cảm thấy mềm nhũn, nhẹ nhàng
nói: “Cô sinh bệnh, tôi mang cô đi bệnh viện.”
Vừa được tuổi hai mươi
mốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai hô quát như vậy, lúc trước cho dù lời hắn
tuôn ra nhẹ nhàng dịu hẳn, nhưng cô vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, quật cường lau
nước mắt.
Hoắc Duẫn Đình thở dài,
nhanh chóng lái xe, trực tiếp đi bệnh viện tỉnh.
Hai lần trong một tháng
ghé tới phòng cấp cứu này, bọn họ thật sự mang vận xui xẻo rồi. Nhiệt độ cơ thể
lên tới ba mươi chín độ, bác sĩ cho truyền nước.
Thời điểm truyền dịch cô
bị vây trong trạng thái mộng mị, miệng đứt quãng thấp giọng lên án: “Anh khi dễ
tôi…”
Hoắc Duẫn Đình đời này
chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, biết rõ cô ý thức không rõ ràng, vẫn phải
dùng lời nhỏ nhẹ dỗ dành: “Là tôi sai, là lỗi của tôi, về sau sẽ không.”
Những lời này quả nhiên
có hiệu quả, cô lập tức liền an tĩnh.
Hắn thở phào nhẹ nhõm,
lấy khăn tay giúp cô chà lau mồ hôi trên trán. Sắc mặt của cô hiện