
nhanh đã ăn xong rồi, bụng của cô trống
không thản nhiên lại đang thét gào, đồ ăn như thế nào còn chưa mang đến? Rất
muốn ăn rất muốn ăn. Vẻ mặt u oán theo dõi bát của hắn, mà hắn sau khi nhận
thấy được của cô ánh mắt, mỉm cười, ăn càng thoải mái.
Qua mười đến phút, cháo
cùng điểm tâm rốt cục cũng đưa tới. Lúc này Hoắc Duẫn Đình sớm đã ăn no gác đũa
lại, sau khi lau miệng xong thì nhàn nhã tiếp tục thưởng thức trà. Tuy rằng đã
muốn đói đến tiền hung thiếp hậu bối*, nhưng bởi vì ở trước
mặt người xa lạ, cô vẫn là bận tâm chú ý đến hình tượng.
*Tiền hung thiếp hậu
bối: Chỉ một người đói đến cùng cực
Thanh tao giải quyết hai
phần điểm tâm, thấy hắn ngồi đó nhàm chán, cô mở miệng hỏi: “Anh không ăn sao?”
Hoắc Duẫn Đình nâng chén
trà nhỏ lắc lắc đầu “Cô thích liền ăn nhiều một chút.”
Nếu hắn tỏ vẻ không ăn,
Vạn Quý Phi cũng không khách khí, vui vẻ đem điểm tâm còn lại diệt sạch sẽ. Sau
khi giải quyết nửa bát cháo, cô đã ăn no cơ hồ không thể động đậy.
“Ăn xong rồi?”
“Ân.” Cô thỏa mãn gật nhẹ
đầu, nơi này nhìn mặc dù có chút cũ nát, thế nhưng đồ ăn lại khá ngon miệng.
“Kia ấn cái nút bên cạnh
cô, gọi người đến tính tiền.” Hắn chỉ chỉ phía sau cô.
Vạn Quý Phi lấy khăn tay
lau miệng, khí phách nói: “Bữa này để tôi mời đi.” [TNN: ừa~ chết nhé!! ^_+ '>
“Vì sao? Tôi cũng không
thể để cho nữ sinh thanh toán.” Hoắc Duẫn Đình ngạc nhiên.
Cô kiên trì: “Ân, coi như
là vì cám ơn anh dẫn tôi đến ăn mỹ vị như vậy đi, huống hồ hôm nay tôi ăn so
với anh nhiều hơn, tôi trả tiền là đúng rồi .”
Ánh mắt phía dưới thấu
kính lóe lóe: “Cô xác định?”
“Ân!” Vạn Quý Phi nặng nề
mà gật đầu. Kỳ thật giờ phút này trong lòng cô nghĩ, mới ăn có chút ít này nọ,
phỏng chừng tốn không bao nhiêu tiền.
Hoắc Duẫn Đình không hề
lên tiếng, yên lặng mỉm cười.
Đại thẩm không tới vài
giây đã tới rồi, cô tự nhiên cực kỳ đi đến bên người Hoắc Duẫn Đình, vừa mới
muốn xuất ra hóa đơn, Hoắc Duẫn Đình chỉa chỉa người đối diện: “Cô ấy nói cô ấy
trả tiền.”
Đại thẩm tuy rằng kinh
ngạc, cũng không nói gì, cười dời bước tới bên người Vạn Quý Phi, đem hóa đơn
đưa cho cô: “Phiền toái bốn trăm hai mươi tám.”
A? Ánh mắt trong nháy mắt
trừng lớn! ”Cái gì… Cái gì? Dì nói lại lần nữa xem?” Cô nhất định nghe lầm?
“Bốn trăm hai mươi tám!”
Trả lời nói năng có khí phách!
Một chút bữa sáng hơn bốn
trăm khối, quán ăn này điên rồi sao? Cô mới ăn mỗi món cháo trứng thịt nạc? Sủi
cảo? OK! Vừa rồi kia bánh trẻo còn có tôm tươi, coi như là sủi cảo đi. Còn có
cái gì? Còn có bánh đậu đỏ cùng bánh cải củ đường, mà hắn chỉ ăn cháo hoa! Hố
cha a!
“Dì… Dì có hay không tính
sai?” Lại một lần nữa đặt câu hỏi nhưng trở nên yếu đuối vô lực.
“Không có nha? Một gian
phòng này trong nhà loại thấp nhất tiêu phí là bốn trăm khối, mà các ngươi uống
nhân sâm ô long cũng đã ba trăm rưỡi, a Đình mỗi lần đến đều đã quen, hắn biết
giá. Hơn nữa còn có phần điểm tâm khác, giá đúng là vậy.” Đại thẩm vẫn như cũ
duy trì ý cười trong suốt thái độ có lễ.
Vạn Quý Phi run rẩy
nghiêm mặt sụp đổ nhìn về phía Hoắc Duẫn Đình, đối phương gật gật đầu, cười đến
cả người lẫn vật vô hại, không hờn không giận bổ sung: “Cô không phải mới vừa
rồi có uống?”
A a! Nếu cô biết vừa rồi
một ly trà kia khả năng trị giá một trăm khối, đánh chết cô cũng sẽ không uống!
Vạn Quý Phi giống như sợ tới mức hoa dung thất sắc(biến đổi sắc mặt -> bạn là bạn tái mét, rồi xỉu.
Ai làm gì thì làm) da mặt từng lớp từng lớp rạn nứt. Một bữa sáng hơn bốn
trăm… Một bữa sáng hơn bốn trăm… Cô thật sự không thể tin được, thế giới này
quá điên cuồng rồi!
“Nếu cô bất tiện, vẫn là
để tôi trả đi.” Hoắc Duẫn Đình nói xong còn thật sự móc túi quần .
Vạn Quý Phi gắt gao cầm
lấy túi xách, vô cùng đau đớn nói: “Không cần!” Cô như tráng sĩ chặt đứt cánh
tay, run rẩy đưa tay móc túi tiền con mèo nhỏ, rút ra tờ năm trăm nguyên.
RMB (hay còn ký hiệu là CNY – là đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc. Tỷ giá các
loại tiền tệ bạn có thể tham khảo link) đáng yêu nha, lão mẹ người ở đâu chiêu đãi người ta
không rõ, lại bị lừa! Ngẫm nghĩ phí sinh hoạt trong nửa tháng cứ như vậy đi
mất, cô không đành lòng lại nhìn, nén khuôn mặt thương tâm muốn chết đem tờ
tiền đưa cho đại thẩm.
Đại thẩm nói lời cám ơn,
sau đó đem tiền thu đi. Vạn Quý Phi lau khóe mắt, tiểu tâm can thật sự rất đau
nhức.
Trả lại tiền lẻ còn thừa,
đại thẩm mặt mày vui vẻ đưa tiễn bọn họ. Vẫn là Hoắc Duẫn Đình đi phía trước,
Vạn Quý Phi tứ chi mệt mỏi theo sau. Ra đến cửa, cô hướng cạnh cửa thoáng nhìn,
“Hắc Viên” hai cái chữ điêu khắc to cứng cáp hữu lực. Hắc Viên, là hắc điếm đi? [ O.*__*.O '>
Phát hiện người phía sau
không theo kịp, Hoắc Duẫn Đình quay đầu lại, thấy cô liên tiếp quay đầu, một bộ
dạng bấp bênh, khóe miệng không hiểu sao nhẹ nhàng giơ lên. [ T__T Hắc lang '>
“Nếu thích như vậy, lần
sau lại mang cô đến.”
“Ôi!” Vạn Quý Phi lấy ánh
mắt lợi hại như mũi kiếm từ phía sau âm thầm bắn chết hắn.
“Cám ơn cô mời bữa sáng,
tôi đã lâu cũng chưa ăn vui vẻ như vậy.”
Vui vẻ cái rắm! Mới ăn
mỗi bát cháo hoa! Vạn Quý Phi