
hăn lau màu đỏ,
ở trong bát Thanh Hoa lau vài cái. Quay đầu lại nhìn cô nhóc kia, dĩ nhiên còn
đắm chìm ở trong sự say mê, vì thế lớn tiếng kêu: “Thưởng thức đủ chưa?”
Nghe được thanh âm Vạn
Quý Phi thế này mới bừng tỉnh, lập tức thu hồi hình dáng chữ “Đại” nằm úp sấp
tay chân. Cô như thế nào giống lão nông phu quê mùa, mất mặt.
Bước qua mặt sàn lát cổ
phản chiếu những chùm tia sáng dưới chân, thong thả bước tới bên người hắn. Tầm
mắt lướt qua đều là chai chai lọ lọ, cô đoán không ra giá trị.
Ánh mắt dừng ở khắp ngõ
ngách xung quanh, di? Cái này có thật là bình bồ đào trong đồ án thiết kế nho
nhỏ mà cô khi lục tìm tư liệu đã thấy qua. Cô khom người nhìn kỹ, thật sự là nó
nha. Bất quá vật thực so với ảnh chụp trên mạng nhìn đẹp mắt hơn nhiều.
“Tôi biết cái này, gọi
là… bình Quan Âm bồ đào*!”
*Bình Quan Âm bồ đào
“Ân.”
“Thực quý báu?” Đối mấy
thứ này, cô không hiểu biết rành rọt, cô hơi nghiêng đầu, bộ dáng rất ngạc
nhiên.
“Bình thường, không phải
thực đáng giá.”
“Nga.” Vạn Quý Phi lại
cẩn thận tỉ mỉ quan sát, thân bình mảnh mà dài, mặt trên có họa đào mừng thọ,
phần thân mặt bình quét sơn trơn bóng tinh tế, hoạ sĩ chạm khắc tinh tế, tạo
hình rất khác biệt. Đưa tay nâng nó lên, mặt trái còn có một câu thơ: hương khí
phân phương sắc canh diễm, giảo âm uyển chuyển vận như lưu (????)
“Thật sự không đáng giá
tiền sao?” Cô thì thào tự nói.
“Là gốm sứ trong nước,
lịch sử không tính là lâu, khi vào trong tay chỉ mới hơn hai vạn.” Trả lời
không chút để ý.
“Oa!” Vạn Quý Phi kinh hô
một tiếng, tay thiếu chút nữa thì trượt. Hơn hai vạn khối, còn không kêu đáng
giá… Nghiêm trọng khinh bỉ những kẻ có tiền này! Cô mân mân miệng, khúm núm đem
đồ vật nọ thả trở lại chỗ cũ. Mắt thấy tay chớ động! Mắt thấy tay chớ động nha!
“Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Hắn buông khăn lau trong tay hỏi.
“Ách? Có thể.” Nghe xong
cái giá hắn nói, Vạn Quý Phi đột nhiên liền cảm thấy chính mình rất trong sáng.
Tuy rằng từ nhỏ thích chụp ảnh, từ khi học sơ trung(trung học cơ sở) bắt đầu hiểu rõ những dãy
chữ số để điều chỉnh máy chụp ảnh, cho đến khi cô biết cách tạo hiệu quả làm
sao cho tốt thì luôn chụp liên tục, tay không thể ngừng, ngay cả đến trường
cũng không bỏ qua.
Sau đó khi chuyển cấp thi
lên đại học, được bà nội tặng cho máy chụp ảnh làm món quà cổ vũ. Khi đó cô vui
mừng dành một thời gian dài đi nghiên cứu, người trong phòng ngủ đều toàn là
người mẫu của cô. Nhưng là, kia đều chỉ là để thỏa mãn niềm vui, đối mặt với
những đồ vật quý báu gì đó, cô có tài gì đức gì có khả năng chụp tốt? Ai, phía
trước không nên tùy tiện nói ra miệng, thật đau đầu!
“Vạn nhất tôi chụp không
tốt thì phải làm sao?” Hứng thú của cô đã muốn bắt đầu rã rời .
“Không thì có thể làm sao
bây giờ, cô trước cứ thử xem sao đi.”
“Nhưng mấy thứ này rất
quý báu, anh phụ trách chuyển nga.”
“Được rồi.”
Cầu người làm việc, ngữ
khí của hắn mang theo sự khách khí. Nếu đã dẹp xong đường đi, Vạn Quý Phi liền
yên tâm.
Nói vậy chứ chụp tĩnh vật
thì cô vẫn là lần đầu tiên, sau khi đùa nghịch một vòng, đem tất thảy mọi nguồn
sáng toàn bộ mở ra, cô thử vài lần, thế nhưng luôn thất bại!
Gốm sứ sáng bóng, đèn
chụp ánh sáng không đủ, bật đèn không đúng khiến cho phản quang lợi hại thêm
thì chính là có rất nhiều khe hở.
Tên Hoắc Duẫn Đình kia
ngay từ đầu còn phụ họa bên trái bên phải cô, sau di động vang lên vài lần, hắn
đơn giản đi tới cửa tiếp điện thoại . Cô đơn độc một thân chạy tới chạy lui
thay đổi vài góc độ bày biện cảnh trí khác nhau, hiệu quả tạo ra vẫn còn xa mới
đạt yêu cầu. Chưa từ bỏ ý định, nơm nớp lo sợ đem bình hoa chuyển đến chỗ khác
đi, cơ hồ từng góc đều thử qua, kết quả vẫn là giống nhau.
Buổi sáng ăn gì đó bất
tri bất giác liền tiêu hóa hết, cô lại vừa mệt vừa khát. Cách nơi xa xa nhìn về
phía hắn, lo lắng có muốn hay không rõ ràng thừa nhận chính mình kỹ thuật không
đủ, không chụp nữa quên đi. Nhưng là quay đầu ngẫm lại, liền như vậy nhận thua
không phải tác phong làm việc của cô. Hẳn là muốn làm như thế nào? Xem ra chỉ
có thể lên mạng tìm kiếm biện pháp .
Nam âm trầm thấp từ tính
truyền vào trong tai, cô theo tiếng hướng tầm nhìn ra cửa, chỉ thấy nam nhân
kia tay trái cầm di động tà tà tựa vào bên khung cửa nói liên miên một hồi, mà
tay phải vô ý thức cuốn tóc mái, động tác thập phần trẻ con.
Bên trong nhá nhem tối,
bên ngoài ánh nắng mãnh liệt chiếu xạ vào, rọi chiếu vào hình dáng của hắn tạo
nên một vầng sáng mông lung. Tựa như nghe được tiếng bước chân, hắn chậm rãi
quay đầu, tóc mái bị gió gây nên có chút hỗn độn, ánh mắt có điểm dài nhỏ chăm
chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, giống một cái đầm bích thủy.
Quang ảnh lần lượt thay
đổi trong lúc đó, trái tim đột nhiên đập dồn dập ‘Thình thịch thình thịch’ kinh
hoàng. Vạn Quý Phi lấy tay che ngực, cau mày đứng lại, cả người có loại cảm
giác mềm nhũn tê dại ma quái!
“Chuyện gì?” Hắn thu hồi
điện thoại, đến gần cô đang ở nơi đó ngẩn người.
“A? Không… Không có việc
gì.” Trời ạ, cô vừa rồi thế nhưng bị đôi mắt nhỏ này phóng điện sa