
ập tức nhận được cái trừng hung hăng của hắn. Được rồi, cô không
nên tắt máy, không nên khi hắn gọi đến lại không xuất hiện. Có chút chột dạ,
vụng trộm nhìn sang hắn, đôi môi mân chặt chẽ cứng ngắc, bình thường vô lại thế
nhưng giờ cô cảm thấy hắn mờ mịt không rõ.
Cô khép nép nói: “Anh tìm
tôi có cái chuyện chính sự gì vậy?”
Vẫn như cũ không được đáp
lại, Vạn Quý Phi ngượng ngùng chà chà xát xát hai cánh tay, đơn giản đem miệng
khép lại.
Xe một đường nhanh chóng
hướng tới thành phố M chạy đi, Vạn Quý Phi nhàm chán nhìn cảnh vật ngoài cửa
sổ, một lúc lâu sau đầu liền dựa vào cạnh cửa đang ngủ.
Phát hiện cô giống như
duy trì tư thế vẫn không nhúc nhích, Hoắc Duẫn Đình chồm qua tay phải nhẹ nhàng
kéo kéo, thân thể của cô lập tức đổ xuống, đầu mềm ngã vào thành tựa ghế ngồi.
Thực phục cô, Hoắc Duẫn
Đình đột nhiên cảm thấy chính mình tức giận quả thực vô vị. Từ sau khi cô tắt
máy, hắn ít nhất gọi mấy chục cuộc điện thoại. Tìm không thấy người, hắn bắt
đầu cân nhắc cô rốt cuộc đi lên núi nào. Thành phố G là nơi có ngọn núi Bạch
mây trắng lượn lờ nổi danh nhất, hắn lái xe một đường chạy thẳng tới đó, liền
biết mình thật sự là đoán đúng rồi. Mới xuống xe, liền nhìn thấy tình cảnh cô
bị đối tượng trong lòng ôm lấy. Một khắc kia, nhịp tim của hắn cơ hồ ngừng đập.
Cô bị người đoạt đi, ý
niệm này trong đầu nháy mắt dâng trào lên! Cho nên hắn giận! Khi cô giãy dụa
nói “Không cần”, Tiếu Hà vẫn đang không chịu buông tay, hắn bạo phát muốn xông
lên đánh người!
Là cô đem hắn mạnh mẽ kéo
đi, hoàn toàn không đem chuyện đã bị xâm phạm để trong đầu. Biết cô thích nam
nhân kia, có lẽ vừa rồi chính là dục nghênh hoàn cự*?
Ý tưởng này làm cho tâm tình của hắn rất khó bình tĩnh lại được. Nếu không phải
có chuyện trọng yếu phải làm, hắn tuyệt đối sẽ liều lĩnh đem cô áp đảo.
*Dục nghênh hoàn cự:
muốn đón nhận nhưng còn kháng cự.
Volvo lấy một tư thái áp
sát dừng lại, lốp xe cùng mặt đất ma sát thanh âm thắng gấp khiến cho Vạn Quý
Phi giật mình. Xe dịch chuyển vòng ngõ, mới phát hiện đã trở lại nhà cô ở thành
phố M, hắn thậm chí không dừng lại để đi dùng cơm trưa.
“Anh…”
“Vạn Quý Phi.” Hắn hít
vào một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu. Từ trong mắt cô, hắn đọc được nghi
hoặc. Hắn nhắm hai mắt, vài giây sau lại mở ra. Sự thật trước sau đều phải đối
mặt.
“Tối hôm qua, bà nội cô
đuổi mẹ tôi ra khỏi phòng khám nhà cô.”
“A?” Nhìn cái miệng của
hắn mở ra khép vào, cô cứ ngỡ như mình nằm mộng, giống như hắn xuất hiện trong
đêm trò chuyện.
“Tôi nói là, mẹ tôi… Bị
bà nội cô đuổi đi ra ngoài, bà nội cô nói rõ ràng rằng, sẽ không trị liệu lại
cho mẹ tôi.”
Hắn đem câu kia nói lại
từng từ từng chữ một lần, nhưng Vạn Quý Phi vẫn là nghe không rõ.
“Bà nội tôi… Đuổi mẹ anh
đi? Vì sao?”
“Bởi vì…”
Hắn đơn giản nói rõ ràng
những chỗ quan trọng, Vạn Quý Phi càng nghe ánh mắt mở càng lớn. Ở tại giây
phút kia khi hắn dừng lại, cô dùng ánh mắt không thể tin trừng hắn. Cuối cùng,
cô cái gì cũng chưa nói, nhanh chóng mở cửa ra lao xuống xe, trong chớp mắt liền
chạy vào phòng.
Hoắc Duẫn Đình đập một
quyền thật mạnh trên tay lái, loa thanh bén nhọn ở trên ngã tư đường vào giữa
trưa kêu réo đặc biệt chói tai. Hắn cầm tay lái, im lặng đậu ở bên đường trong
lòng mơ hồ sợ hãi. Cô có thể hay không, bởi vậy mà không còn để ý đến hắn?
Thời gian nghỉ giữa trưa,
trong phòng nhà họ Vạn một mảnh yên tĩnh. Đã xảy ra loại sự tình này, bà nội
thế nhưng chưa nói với cô, tối hôm qua khi gọi điện nói chuyện, còn cười kêu cô
hôm nay trở về sớm một chút. Vạn Quý Phi cảm thấy rất khó xử, bệnh nhân nhà họ
Hoắc gia này là do cô giật dây, bị khuất nhục (áp bức và lăng nhục),
bà nội một chút ý tứ trách cứ cô cũng đều không có.
Vạn Quý Phi ném ba lô,
yên lặng lên lầu hai. Phòng cuối hành lang chính là của bà, cô đi đến trước
cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái.
“Cửa không có khóa.” Xa
Thục Mai thanh âm từ trong phòng từ từ truyền ra, Vạn Quý Phi xoay cửa mở ra,
thấy bà nội nằm ở trên giường.
“Di? Nha đầu cháu đã trở
lại?” Nhìn đến cháu gái, Xa Thục Mai trên mặt sửng sốt, lập tức cười ngồi dậy.
“Ân.” Vạn Quý Phi đi đến
ghế dựa bên giường ngồi xuống, hai tay nắm quyền đầu bất an đặt ở trên đầu gối,
ánh mắt hướng về mặt, giống ở sám hối.
“Làm sao vậy? Rầu rĩ
không vui ?”
Một giọt, hai giọt. Dòng
nước mắt ‘Phốc phốc’ từ từ rơi xuống. Xa Thục Mai nhìn thấy mà kinh hãi: “Nha
đầu, ai khi dễ cháu?”
Vạn Quý Phi bổ nhào vào
trên người Xa Thục Mai, khóc kêu: “Bà nội thực xin lỗi! Đều là do cháu, khiến
cho bà chịu khuất nhục !”
Xa Thục Mai lập tức liền
hiểu được, vuốt ve mái tóc Vạn Quý Phi, cười nói: “Nha đầu ngốc, làm sao liên
quan đến cháu kia chứ?”
Vạn Quý Phi lắc đầu, bà
nội càng không cần, làm cho cô càng khó quá.
“Bà ấy là do cháu mang
đến, chuyện này đều là lỗi của cháu!” Tiếng nức nở đứt quãng, cô khóc không
hoàn toàn là vì nguyên nhân vậy, về phương diện khác, là cô đối với Hoắc Duẫn
Đình hoàn toàn thất vọng. Hắn có thể nào dung túng mẹ hắn làm ra chuyện như thế
này?
Nội tình kỳ thật rất đơn
giản, Hoắ