
ốc! Còn chưa đi!
Cô trở về phòng, ngồi ở
trước bàn học, đầu óc rối loạn. Di động trên bàn thủy chung yên tĩnh, hôm nay
nó bị khóa vài lần đi. Nghĩ vậy liền ấn phím mở nguồn điện thoại, qua vài giây,
hồi chuông thông báo tin nhắn đến ‘tít tít tít tít’ không ngừng vang lên.
Cô mở tin nhắn hộp thư
ra, ngoài ý muốn phát hiện đại bộ phận tin nhắn đều là của sư huynh gửi đến.
Ánh mắt tự động xem nhẹ, ngón tay vẫn kéo đi xuống, rốt cục tìm được một cái
của hắn.
“Kỳ thật tôi chỉ mong cô
đừng nóng giận.”
Đứng ở bên ngoài không
đi, liền vì cầu cô tha thứ? Trong lòng căng thẳng, nhớ lại những lời giữa trưa
nói, cô nói cảm thấy thật thất vọng về hắn, hắn có thể cảm thấy thương tâm khổ
sở hay không?
Nghĩ vậy, Vạn Quý Phi nhảy
người lên lao ra khỏi phòng.
Đèn trong phòng khách đã
tắt, xem ra người nhà đều tự trở về phòng mình. Cô xuyên qua khoảnh sân, mở cửa
sắt ra, hướng tới Volvo mới đi vài bước, người trên xe liền tự động xuống dưới.
Cô trừng mắt hắn hướng
chính mình đến gần, nổi giận đùng đùng nói: “Anh như thế nào còn không đi?”
“Tôi đang đợi cô.”
Hắn đứng dưới đèn đường,
khuôn mặt bị màn đêm che dấu không rõ biểu tình, Vạn Quý Phi không thấy rõ bộ
dáng của hắn, chỉ cảm thấy cặp mắt kia sau thấu kính lóe lên làm cho người ta
tim đập rung động không thôi.
Vạn Quý Phi tránh đi cái
nhìn chăm chú của hắn, quật cường nói: “Anh biết tôi nhất định sẽ đi ra?” Nếu
cô không ra, hắn sẽ không đi?
“Đúng!” Hắn thực chắc
chắc.
“Anh! Chán ghét chán ghét
chán ghét!” Cô một lúc tuôn ra vài cái chán ghét, tay không ngừng đánh lên ngực
của hắn.
Vì sao? Là cô rất dễ khi
dễ, hay là hắn rất tự tin? Sai rõ ràng không phải là cô, nhưng hiện tại tình
cảnh biến thành giống như cô thua thiệt hắn.
“Chán ghét chán ghét! Các
người có thể nào khi dễ người như vậy?” Thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức
nở.
Hoắc Duẫn Đình bị đánh
trúng liền lui về phía sau, lại không cản. Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc cô đối
chính mình mức độ để ý. Kỳ thật hắn không có chút phần thắng nào, cả buổi chiều
đều giống như đang chờ đợi hình phạt, khi màn đêm buông xuống, sắc trời càng
ngày càng đen, hắn càng không dám nắm chắc.
May mắn, cuối cùng cô
cũng ra.
Bởi vì hắn chịu được, Vạn
Quý Phi lại cảm thấy chính mình giống như là cố tình gây sự. Cô cho tới bây giờ
cũng không phải là người dã man như vậy đâu, nhưng khi đối mặt với hắn, cô liền
trở nên không giống chính mình. Ủy khuất không biết từ đâu tới đây, giống như
làm cái gì cũng đều sai, cô ‘Oa’ một tiếng, nước mắt liền như nước trút xuống.
Cô vừa khóc, Hoắc Duẫn
Đình nhất thời cảm thấy cả người rối rắm, giơ tay lên vội vàng giúp cô lau nước
mắt.
“Cô… Đừng khóc, nếu còn
chưa có phát tiết đủ, có thể lại đánh tôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Vạn
Quý Phi càng không khống chế được. Trong lòng bởi vì hắn ẩn nhẫn mà khó chịu,
loại cảm giác này tựa như có cái gì ngăn chặn trái tim, một loại tình cảm tỉnh
tỉnh mê mê tuôn trào, chính là hai người ai cũng chưa nói rõ. Trên mặt nước mắt
rối tinh rối mù, cô ngoảnh mặt qua một bên, không muốn bị hắn thấy.
Nước mắt càng lau càng
nhiều, Hoắc Duẫn Đình cũng không thể để ý cô khóc mãi như vậy, tay vươn tới,
kéo đầu cô đặt ở trước ngực, tùy ý cô khóc cho đủ.
“Thực xin lỗi… Tôi.. Thực
xin lỗi.” Bởi vì nước mắt của cô, sự tự tin của hắn trong nháy mắt như đoàn
quân tan rã. Trừ bỏ ba chữ này, đã không biết nói lời nào khác.
Dưới đèn đường mờ nhạt,
hai thân ảnh gắt gao quấn quýt cùng một chỗ. Qua một lúc lâu, cô rốt cục cũng
lấy lại bình tĩnh, chỉ còn lại có âm thanh nức nở nho nhỏ.
Áo sơmi trước ngực Hoắc
Duẫn Đình đã ẩm ướt một mảng lớn, hắn đẩy cô ra, cúi người xuống dưới ánh đèn
đường nhàn nhạt, dùng hai ngón cái giúp cô đem nước mắt lau đi.
Cô cụp mi mắt xuống,
quyệt miệng đáng thương hề hề. Hắn đột nhiên xoa bóp chóp mũi của cô, cười nói:
“Khóc giống hệt như con chó nhỏ.”
“Anh mới là con chó nhỏ!”
Cô mím môi nhìn hắn, ngẫm lại chính mình vừa rồi không khống chế được, nhịn
không được bật cười.
“Xem đi, vừa khóc vừa
cười, con chó nhỏ đi tiểu.”
“Tôi không phải không phải
không phải là con chó nhỏ!”
Đầu cô hầu như sắp lắc
rời khỏi cổ, Hoắc Duẫn Đình nội tâm một mảnh mềm mại, rốt cục, cô đã hết giận
rồi. Hắn đem tóc mai hai bên dính ẩm ướt trên trán của cô vén ra sau, ngón tay
yêu thương nhẹ vỗ về hai má ẩm ướt, nỉ non: “Vạn Quý Phi…” Hắn cúi đầu xuống,
để sát vào cô.
Vạn Quý Phi mặt nhăn mày
nhíu cái mũi hít hít: “Anh có phải hút rất nhiều thuốc hay không vậy?”
“Ách?” Động tác bỗng
nhiên dừng lại.
“Thật hôi thật hôi!” Cô
bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Hoắc Duẫn Đình bị cô đả
bại, không nói được gì chỉ biết nhìn trời, con nhóc này chỉ có mỗi bản lĩnh làm
chút chuyện sát phong cảnh, hắn vừa rồi còn muốn hôn cô.
“Hoắc Duẫn Đình, anh
không ăn cơm, liền hút thuốc là no sao!”
“Tôi đây về sau sẽ không
hút nữa, được không?” Hắn nói xong từ trong túi quần hộp thuốc lá cùng cái bật
lửa ra, quăng vào đống rác ven đường cách đó không xa.
‘Loảng xoảng lang’ một
tiếng, trúng ngay giữa mục tiêu.
Vạn Quý Phi m