
c Tinh Linh bởi vì châm cứu qua đi bệnh tình có chỗ thuyên giảm, nhưng
xét thấy công tác ở nước Pháp của bà còn một đống lớn, cho nên đã nghĩ ra cách
mời Xa Thục Mai đến Pháp làm bác sĩ tư nhân cho bà. Nói là mời, đương nhiên cần
phải có đủ thành ý.
Ở trong mắt bà, có thành
ý sẽ phải trả rất nhiều tiền, nhận định của bà một khi đối với người hữu dụng,
bà cũng không nương tay. Đáng tiếc điều này chính là phạm vào điều tối kỵ của
Xa Thục Mai, khi bà đem va li chứa hai mươi vạn tiền mặt mở ra, Xa Thục Mai
liền biến sắc mặt .
“Cái này chính là tiền
đặt cọc, nếu bà có thể trị khỏi cho tôi, tôi sẽ trả cho ba trăm vạn.” Hoắc Tinh
Linh từ nhỏ nhận được muôn vàn sủng ái mà lớn lên, tiền đối với cô mà nói cho
tới bây giờ mà nói cũng chỉ là con số. Cô tự nhận nói chuyện vân đạm phong
khinh, nhưng lại ở trong mắt người khác tựa như khoe khoang.
“Kỳ hạn làm là một năm,
tôi nghĩ cái phòng khám nhỏ này của bà, nội trong một năm như thế nào cũng đều
kiếm không thể đến ba trăm vạn đi?”
“Hà phu nhân, mời cô trở
về đi, loại chẩn trị này, tôi sẽ không nhận.” Xa Thục Mai vẫy vẫy tay, vẻ mặt
chán ghét.
“Như thế nào? Cảm thấy
quá ít sao? Tôi có thể đưa thêm bốn trăm vạn, còn có mọi chi phí khi bà ở tại
Pháp đều sẽ do tôi lo.” Hoắc Tinh Linh rộng rãi tăng giá.
“Không phải vấn đề tiền
nong, tôi mở cái phòng khám nhỏ này, phục vụ cho đại chúng, chưa bao giờ thuộc
về ai, hy vọng cô có thể hiểu được.”
“Bác sĩ Xa, bà thật là
không nên nói như vậy. Một năm có thể kiếm bốn trăm vạn, biết bao nhiêu người
nghĩ cũng không dám nghĩ. Tôi tra qua tài chính nhà bà, con trai bà mặc dù ở
thành phố làm bác sĩ ngoại khoa não, tiền kiếm được cũng không bao nhiêu, cháu
trai bà mới mua phòng ở, thu nhập chỉ dựa vào công việc làm bác sĩ như vậy,
cuộc sống có phải có chút gian khổ hay không?
“Cô điều tra tôi?” Xa
Thục Mai có chút tức giận.
“Tôi chỉ là muốn hiểu
biết một chút về bối cảnh của bác sĩ Xa mà thôi. Bác sĩ Xa y thuật cao siêu,
thanh danh lừng lẫy, ngay cả chứng bệnh dằn vặt tôi nhiều năm như vậy đều có
thể khống chế được, cho nên tôi mới cam nguyện ra giá cho bà trị liệu cho tôi.
Tiền đối với tôi không thành vấn đề, bà nếu vẫn thấy không đủ tôi có thể lại
đưa thêm, chỉ cần bà cao hứng là được.”
“Tôi tuyệt sẽ không đáp
ứng, cô đi đi!” Sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu bị người điều tra. Người
có tiền gặp qua nhiều lắm, nhưng chưa từng có người nào sắc mặt có thể kiêu
ngạo một cách đương nhiên như vậy.
Xa Thục Mai nhớ lại tình
cảnh ngay lúc đó cũng lắc đầu: “Bà cự tuyệt cô ta hai lần, cô ta vẫn như cũ
chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đúng giờ lại đến. Bà đoán cô ta cho tới bây giờ
cũng chưa bao giờ bị từ chối qua, đơn giản tùy ý cô ta, vừa không giúp cô ta
chẩn trị, cũng không cùng cô ta nói chuyện.”
“Bà không tức giận ?” Vạn
Quý Phi hỏi lại.
“Lúc đầu có chút tức
giận, sau lại liền cảm thấy chuyện cũng không có gì. Nói thật thì cô ta thật ra
chưa nói cái gì quá đáng, chính là hơi phiền một chút. Cháu đừng để ở trong
lòng, chờ thêm một thời gian cô ta cảm nhận được quyết tâm của bà, mất mặt sẽ
tự động biến mất.”
Thấy cháu gái vẫn là mặt
co mày cáu, Xa Thục Mai vỗ vỗ bả vai của cô: “Không cần đem loại việc nhỏ này
để trong lòng, bà nội tự giải quyết được.”
Sau khi xác nhận bà nội
không có việc gì, Vạn Quý Phi rời khỏi phòng của bà. Di động trong phòng khách
càng không ngừng vang, báo có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Lấy ra xem, tất cả đều
là kiệt tác của Hoắc Duẫn Đình.
“Thỉnh gia đình anh đừng
đến quấy rầy chúng tôi nữa!” Cô sau khi hồi âm một cái tin nhắn, điện thoại lập
tức réo vang .
Vạn Quý Phi cũng không
thèm nhìn tới, trực tiếp tắt máy. Không đến một hồi, tiếng chuông cửa vang lên.
Cô sợ ầm ĩ người nhà nghỉ ngơi, vội vàng chạy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Hoắc Duẫn Đình
phụng phịu tựa vào tường, khi nhìn thấy cô nhanh chóng đứng thẳng lưng.
Vạn Quý Phi biến sắc,
lạnh lùng nói: “Hoắc Duẫn Đình, tôi thực hối hận đã đem người nhà anh tới nhà
của tôi! Nếu anh còn niệm tình chúng ta là bằng hữu, thỉnh lập tức đi cho!”
“Cô nghe tôi giải thích
đã!” Hắn muốn kéo tay cô, bị né tránh.
“Không có gì phải giải
thích, sự thật đã xảy ra trước mắt! Bà nội tuổi tác đã cao, các người như thế
nào không biết xấu hổ để cho bà bôn ba lao lực? Nhà các anh có tiền cao quý là
chuyện của các người, nhà của tôi tuy rằng nghèo, thế nhưng cũng là có cốt khí!
Van cầu anh, đừng để cho mẹ anh lại đến phiền nhà chúng tôi!” Cô nói xong vươn
tay kéo cửa, bị hắn đúng lúc dùng chân ngăn lại.
“Tôi biết mẹ tôi có lỗi,
trước khi bà đưa ra quyết định này tôi thật không biết gì. Nếu tôi biết, nhất
định lập tức ngăn cản. Cô để cho tôi tới xin lỗi bà nội!”
“Không cần! Coi như tôi
hữu nhãn vô châu*, về sau mọi người không cần qua lại với nhau là tốt
rồi!”
*Hữu nhãn vô châu (có
mắt không ngươi): Chữ "châu" ở đây (viết với bộ "ngọc" và
chữ "châu" là đỏ) có nghĩa là "con ngươi". Câu này thường được dùng để tự trách, hoặc trách ai đó, không nhận ra
người tài.
“Cô không nên tuyệt tình
như vậy?” Hắn trừng m