
má Quyển Nhĩ.
Quyển Nhĩ biết anh ấy đang chế nhạo mình, nhưng nếu đấu võ mồm xem ai nhanh hơn thì đấy là trò trẻ con, "Không thấy em còn hơn cả nữ anh hùng à?".
Đinh Mùi ra tay không thương tiếc, "Lâu ngày không gặp, không biết kiến thức có nhiều hơn không, chỉ thấy da mặt dày hơn rồi".
"Sao anh biết?" Quyển Nhĩ kéo một bàn tay anh ra, chạm nhẹ vào lòng
bàn tay cho tới các ngón tay, "Ở đây có đặt thiết bị đo lường hay sao?".
Thấy Đinh Mùi không phản kháng, Quyển Nhĩ bạo dạn hơn, tay luồn xuống dưới gáy anh, vuốt ve, "Biến mất lâu như vậy, có phải bị người ngoài
hành tinh bắt đi cải tạo không?".
"Muốn anh biến thành siêu nhân sao?" Đinh Mùi không đợi Quyển Nhĩ trả lời, bèn ôm lấy cô cùng bật dậy, "Có là siêu nhân hay không thì những
năng lực cơ bản vẫn còn rất đầy đủ".
"Ví dụ?" Quyển Nhĩ dùng ánh mắt hỏi anh. Cô không biết rằng ánh mắt
đó của cô, nếu trong hoàn cảnh bình thường có thể được coi là sự khiêu
khích, nhưng khi cô đang nằm trong lòng Đinh Mùi, nháy mắt một cách
không suy nghĩ như thế thì chỉ có thể quy là muốn trêu ghẹo anh.
Đinh Mùi chớp chớp mi, "Xem ra bản lĩnh của em cũng tiến bộ. Giao lưu chút nhé?".
Lúc này Quyển Nhĩ đã nằm dưới người anh, cho dù có trì trệ tới mức
nào thì cũng hiểu ý giao lưu của anh là muốn chỉ điều gì. "Anh...
anh..." lắp bắp một hồi, cuối cùng cũng không thể nói hết một câu. Bởi
vì tới hơi thở cũng bị anh nén chặt như muốn vỡ vụn ra.
Thế là, họ đi thẳng vào vấn đề chính.
Sau khi hoàn thành chủ đề chính, Đinh Mùi buông lời bình luận trong lúc vẫn còn đang hào hứng: "Không tiến tức là lùi".
Quyển Nhĩ không muốn rời anh ra, cho dù là hoàn toàn nghe theo anh,
nhưng cũng không bằng cả haiạt được khoái cảm, cô vẫn chưa thực sự đạt
tới khoái cảm. Quyển Nhĩ đang cảm thấy đau nhưng lúc ấy lại bị câu nói
của anh làm cho bốc hỏa, đột nhiên ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo. Phụ nữ
vào những lúc như thế này, ít nhiều luôn cảm thấy có chút ấm ức nhưng vì sao lại ấm ức, và ấm ức ở đầu thì lại không thể nói rõ ra được. Trong
lòng đang tràn đầy ấm ức thì bị Đinh Mùi ném vào một hòn đá, thế nào
cũng sẽ tràn ra một ít.
Lúc đầu Đinh Mùi không để ý, nhưng hành động mặc quần áo của Quyển Nhĩ rất mạnh, khiến anh bắt đầu cảnh giác.
"Sao thế?"
Quyển Nhĩ không trả lời, mặc từng thứ từng thứ lên người. Nói là
giận, nhưng động tác lại rất lần mần, dường như không có ý định mặc xong là bỏ đi.
"Anh hỏi em, đang bình thường vui vẻ mà, em lại làm sao thế?" Dùng
lời không được vậy thì dùng hành động vậy, Đinh Mùi kéo Quyển Nhĩ quay
lại giường. Mặc dù cô mới chỉ đi xong tất và đứng dậy.
"Anh nói em không tiến thì lùi, vậy anh muốn em luyện tập với ai đây. Hay là bản thân anh có tiến bộ?" Do đang ấm ức nên miệng lưỡi Quyển Nhĩ sắc nhọn, nhưng bao trùm lên biểu hiện như sắp khóc đến nới ấy của cô
là thái độ oán trách thì đúng hơn.
"Em nghĩ đi đâu vậy? Cái đầu xinh đẹp thế này mà bên trong chứa gì thế không biết?"
Bị Quyển Nhĩ hỏi như thế, Đinh Mùi đúng là có chút lúng túng. Nửa năm nay làm việc ở bên ngoài, nếu nói tới vẫn là một tờ giấy trắng, vẫn chỉ có chút kinh nghiệm làm với Quyển Nhĩ đó, sợ là không ai tin. Trần Hạo
đã từng yêu cầu anh khai nhận thành thật, nói anh có ai thì giới thiệu
đi, nhưng anh tuyệt đối bảo mật. Đinh Mùi cùng lắm cũng chỉ thấy là
nhiều, còn hiểu rộng thì anh tuyệt đối không dám nhận. Quán bar cũng
được, vào ở trong khách sạn cũng được, dùng bất cứ hình thức nào để bắt
chuyện, xúc tiến công việc anh đều không kiêng nể. Nhìn người ta chơi,
anh tỏ ra rất thoải mái, không hề nảy sinh ý nghĩ muốn cứu vớt họ. Nhưng để tự mình vào trận thì anh không vượt qua được trở ngại tâm lý. Một
mặt là bài trừ người lạ, mặt khác lo lắng tới vấn đề sức khỏe, tóm lại
là anh chưa hề có suy nghĩ muốn nếm trải hay thử nghiệm. Cho dù có những lúc phải nín nhịn, bị người khác khuyên răn rồi chê cười, anh cũng
không dao động. Đối với anh mà nói, niềm vui nhất thời quá ngắn ngủi, mà sau đó lại hậu họa khôn lường, thực sự không đáng phải thế.
Còn Quyển Nhĩ, chỉ cần nghe thấy hai từ "xinh đẹp" thì sau đó đã
không còn nghe thấy gì nữa. Không thể trách cô nông cạn, đây là lần đầu
tiên Đinh Mùi thừa nhận nhan sắc của cô.
"Em xinh đẹp?"
"So sánh bên trong với bên ngoài, đâu chỉ là xinh đẹp!"
"Anh mau há miệng ra." Không hề tỏ thái độ tức giận sau khi bị anh đem ra làm trò cười, Quyển Nhĩ rất bình tĩnh yêu cầu.
"Em muốn làm gì?" Đinh Mùi cười với cô. Quyển Nhĩ lựa lúc anh không
phòng bị, làm mặt lạnh kéo đầu lưỡi anh ra một chút, "Cắt chiếc lưỡi độc địa này, cho vào dầu
đảo qua".
Đinh Mùi bịt chặt miệng, "Cho ai, cho em à? Biết là có độc mà em vẫn
dám ăn sao?". Quyển Nhĩ lau lau mấy ngón tay vào cánh tay Đinh Mùi. Lau
sạch những ngón tay ướt, nhưng lại phát hiện ra thứ khác thú vị hơn.
Lông trên cánh tay Đinh Mùi, do ma sát với những ngón tay cô mà dựng
ngược cả lên. Lông trên cánh tay anh dày và rậm khiến cô càng chà càng
thích, không nỡ rời
tay.
"Chơi vui không?"
"Cũng được." Quyển Nhĩ không phát hiện ra trong câu hỏi của Đinh Mùi ẩn hiện nguy hiểm củ