
tươi sáng
khiến mình cảm thấy nụ cười đó lâu rồi mình không có. Mình vội vàng lớn
lên, chỉ biết nhìn anh ấy, không biết từ khi nào mình đã không quan sát
bản thân mình một cách chăm chú cần nữa?"
"Giờ hãy bắt đầu tự chăm sóc cho mình đi cũng đâu có muộn! Cậu mới
bao nhiêu tuổi chứ!" Đúng là đối với một người đi học sớm như Quyển Nhĩ, năm nay cô cũng chỉ bằng tuổi những sinh viên chính quy mới tốt nghiệp.
"Mình vừa đứng trước gương và tự ngắm mình rất lâu, đã thử cười,
nhưng cố gắng thế nào cũng không thể giống như nụ cười của họ nữa." Cô
nhớ đến khuôn mặt cười tươi như trăng rằm đó, nhớ tới ánh mắt dịu dàng,
trong lòng cảm thấy nuối tiếc vô cùng. Tất cả những gì thuộc về độ tuổi
này, cô đã bỏ lỡ rồi, chúng đã trôi qua khi cô không nhận ra.
La Tư Dịch vỗ vỗ tay Quyển Nhĩ, biết rằng cô bạn mình chỉ tự thương
cảm nhất thời mà thôi. Có thể cười thì sao chứ, Đinh Mùi có biết thưởng
thức không?
"Tiểu La, cậu có từng hối hận khi còn đi học, đã không ở bên Sách Lang không?"
"Ít nhiều cũng có. Nhưng nếu không có sự chia tay khi ấy thì lúc này chưa chắc mình đã hạ quyết tâm để lấy anh ấy."
Mặc dù thu nhập hiện nay của Sách Lang rất khả quan, nhưng rất không
ổn định. Dường như gần đây công việc không được thuận lợi, sau khi hết
giờ làm hoặc là anh về nhà nhưng im lặng không nói gì, hoặc là ra ngoài
uống rượu với bạn, rất muộn mới về.
La Tư Dịch biết đó là do gia đình cô đã tạo áp lực quá lớn với anh,
đến việc đưa cô đi theo cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái. Chỉ
mong cho những khó khăn trong công việc của anh sớm qua đi, cô sẽ thuận
tiện hơn trong việc điều hòa quan hệ giữa anh và gia đình mình. Thực ra
ba mẹ cô cũng rất quan tâm anh, nhiều lúc còn gọi cô đến lấy những món
ăn mà anh yêu thích về. Lúc về nhà cũng rất biết cách tiếp chuyện anh,
có điều nội dung câu chuyện lại giống như soi mói bới móc, nghe chẳng
vào tai chút nào.
Cả hai bên cô đều không nói được, chỉ cố gắng hành động thận trọng hơn thôi.
"Hai cậu lại cãi nhau sao?"
"Không." Giờ thì không cãi nhau được nữa, trở thành người một nhà nên cũng có nhiều việc phải suy nghĩ hơn. Quá mong
muốn mình sống hạnh phúc cho người khác
thấy nên những lời muốn nói đều phải nuốt vào trong. Nhưng sự thanh
bình bề ngoài này có thể duy trì được bao lâu nữa? La Tư Dịch như đã
nhìn thấy những vết nứt trên đó cứ dần dần to lên.
"Sáng mai mình đánh cho cậu một bộ khóa, muốn đến lúc nào thì cứ
đến." Quyển Nhĩ biết, giờ Tiểu La không có chỗ nào yên tĩnh để giãi bày
tâm sự nữa">
"Mình đến đây, anh ta thì sao?" Anh ta ở đây là muốn nói tới Đinh Mùi. Chuyện với Đinh Mùi, cô chưa bao giờ giấu Tiểu La.
"Anh ấy sẽ không đến đây đâu."
Ngày mà Quyển Nhĩ quyết định thuê căn hộ này, cô có gọi điện cho Đình Mùi. Anh vừa nghe nhắc đến tên của khu chung cư, đã tỏ ý muốn Quyển Nhĩ chuyển sang chỗ khác. Quyển Nhĩ hỏi anh tại sao chỗ này lại không được, nhưng anh không nói.
Quyển Nhĩ vì đi tìm nhà, đã phải bận rộn gần nửa tháng. Lên mạng tìm, gọi điện, sau đó những ngày nghĩ đều chạy khắp nơi để tìm phòng. Khó
khăn lắm mới chọn được căn phòng này, cũng đã nói với ba mẹ cả rồi, bảo
cô không được hỏi lý do mà phải chuyển đi nơi khác, cô không làm được.
Trong thời gian chuyển nhà, cô nghĩ mình đã tìm ra nguyên nhân mà
Đinh Mùi không thể nói ra kia. Những người ra vào khu chung cư này, nhìn mặt rất quen, những khuôn mặt đó chỉ có thể gặp trên ti vi mà thôi, mặc dù không nổi tiếng nhưng với Đinh Mùi mà nói, cũng có thể gọi là người
quen. Vì vậy anh ấy có không đến thì cũng không trách được người khác,
ai bảo cô tự cho mình là thông minh.
Dừng một lát, La Tư Dịch mới nói, "Sao cứ nói đến chuyện gì cũng không thể nói tiếp được thế?".
"Bởi vì xung quanh bọn mình đều là những ngõ nhỏ, mà lại là ngõ cụt."
"Công việc thì sao, cũng không thuận lợi?"
Qua ba năm, công việc của La Tư Dịch đã tương đối ổn định. Do biểu
hiện xuất sắc, dưới cô ấy còn có mấy nhân viên nữa, phụ trách một mảng
công việc. Gần đây cô đang suy nghĩ để nhảy việc. Nhân lúc đang kiếm
được tiền thì cố gắng kiếm, sau khi chuyển đến đơn vị công tác mới, sinh một đứa con và nuôi nó khôn lớn, có cơ hội tốt lại nhảy. Công việc đối
với cô ấy mà nói, chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng đề tài này, không thể
nhắc tới khi ở nhà, cô không muốn Sách Lang không vui.
"Công việc vẫn ổn, dần dần cũng quen việc rồi, áp lực vẫn rất lớn.
Lúc học thì chỉ mong tới kỳ thi là xong. Còn khi bắt tay vào làm việc,
mới thấy thi cử không phải là chuyện đáng sợ nhất. Đáng sợ là những sợi
dây thắt vòng trong vòng ngoài quanh cổ, mà không biết đến khi nào mới
tháo ra được."">
"Đến mức vậy sao? Có phải cậu không thích việc này? Làm công việc mình thích, mới cảm thấy vui vẻ."
"Mình nghĩ cứ làm một thời gian nữa, mình thích gì, đến mình còn không biết nữa là."
Có căn hộ của riêng mình, bắt đầu bước chân vào xã hội, bắt đầu làm việc, bắt đầu một cuộc sống độc lập.
Mặc dù Quyển Nhĩ thấy rất lơ mơ, rất chán nản, nhưng vẫn chỉ biết dựa vào bản thân mình để bước những bước đầu tiên.
Lần đầu tiên Đinh Mùi đến n