
hà cô, là vào một đêm rất khuya. Lúc đó là hai hay ba giờ đêm, Quyển Nhĩ cũng không nhớ rõ nữa. Đầu tiên là điện
thoại di động của cô đổ chuông, cô nhấc máy thì nghe thấy giọng Đinh
Mùi, "Em ở khu nhà nào, số nhà?".
Quyển Nhĩ ngủ say tới mức không thể phân biệt được là mơ hay là thật, bị anh giục tới hai lần mới đọc được địa chỉ cho anh nghe. Đúng là có
người bấm chuông cửa, lúc đó cô mới dám tin tất cả đều là thật.
Buổi tối hôm đó, hình như Đinh Mùi đã uống kha khá, cho nên cũng
không giày vò cô nhiều, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nhưng cũng chính
lần này đã khiến Quyển Nhĩ sáng hôm sau suýt chút nữa thì không dậy nổi. Lâu quá rồi không làm chuyện đó, các bộ phận trên người cô đều đang tố
cáo rằng chúng không thích ứng được.
Cô miễn cưỡng ra khỏi giường, vội vội vàng vàng đi tới công ty để
quẹt thẻ, lúc đó cô mới nhớ ra, tối qua thậm chí họ còn không nói với
nhau câu nào. Là cô không hỏi hay anh không trả lời? Cô quên mất rồi.
Thật đơn giản, quan hệ của hai người phát triển tới cuối cùng, ngày càng đơn giản, đến việc trao đổi trò chuyện cũng bị lược bớt đi, vốn thứ duy trì quan hệ của hai người cũng không phải là những thứ đó. Nhưng rốt
cuộc thì là gì? Bản thân Quyển Nhĩ cũng không tìm ra đáp án.
Giờ nghỉ trưa, đoán rằng anh cũng đã dậy, Quyển Nhĩ gửi tin nhắn "Trong nhà có mỳ ăn liền".
Đinh Mùi trả lời, "Anh đi công tác rồi, đã khóa cửa."
Từ sau lần đó, thỉnh thoảng Đinh Mùi lại đến vào giữa đêm. Quyển Nhĩ bị anh áp đặt thời gian, không hề hẹn trước, thực sự cô
rất bất bình bởi việc đó ảnh hưởng đến gi
ngủ của cô. Hoặc là không ngủ được, hoặc là ngủ rồi giữa đêm đột
nhiên phải tỉnh dậy. Giờ không giống như hồi còn đi học, nếu buổi tối
không ngủ đủ giấc, ban ngày còn có thể ngủ bù, đã đi làm thì dù có mệt
mỏi, buồn ngủ cũng vẫn phải chịu đựng. Một thời gian qua đi, cô cảm giác mình thức nhiều tới mức không thể chịu đựng hơn được nữa.
Quyển Nhĩ đành chủ động đưa cho Đinh Mùi một bộ chìa khóa. Chìa khóa
cô vốn cũng đã chuẩn bị từ trước, nhưng cô hy vọng anh sẽ hỏi cô, hoặc
sẽ dùng cách nào đó lén lút đánh lấy một bộ. Kết quả là sự nhiệt tình
của cô bị ngược đãi.
"Đưa anh làm gì, anh không cần." Đinh Mùi cũng cảm thấy mình đã nặng
lời, bèn giải thích thêm, "Để ở chỗ anh, chưa kịp dùng thì đã rơi mất
rồi". Anh nói là làm rơi mất thì cũng không chính xác lắm, có điều khi
muốn dùng đến sợ không tìm thấy. Anh đi phỏng vấn, không ngồi cố định
một chiếc xe, lúc ra hiện trường đồ đạc mang theo rất nhiều và đều để
trong xe cả. Nhiều hôm vội quay về đài cắt phim, quên thứ gì đó trên xe
cũng là chuyện thường tình. Có quay lại cũng không tìm thấy, lại quá
phiền phức. Vì vậy anh đã tự tạo cho mình thói quen, chỉ mang theo người tiền và di động, thêm bất kỳ thứ gì cũng trở thành gánh nặng.
"Anh cầm đi, anh không cầm, em không ngủ được." Quyển Nhĩ day day đầu mình lúc này đang đau như búa bổ, quyết định phải tranh cãi một lần.
"Đến mức đó sao?" Đinh Mùi đón lấy bộ chìa khóa, móc vào ở bao điện
thoại, "Anh phải nói trước, đây không thể coi là bộ cuối cùng đưa cho
anh đâu đấy".
"Biết rồi!" Chìa khóa để ở chỗ La Tư Dịch thì còn có khả năng được
dùng đến. Đối với người không thường xuyên đến này, anh ấy không gõ cửa
bấm chuông đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Thường xuyên bị đánh thức dậy giữa đêm, dần dần cô cũng quen với giờ
giấc sinh hoạt như thế. Những lúc anh rảnh rỗi cũng giúp Quyển Nhĩ thu
xếp đồ đạc trong phòng, nấu cơm. Anh cũng đến đón Quyển Nhĩ khi hết giờ
làm, cũng có lúc hai người cùng nhau ăn cơm, đương nhiên những giây phút như thế vô cùng hiếm hoi.
Quyển Nhĩ đã trải qua thời gian rèn luyện lâu như thế, đã không còn
ngu dốt và nông cạn như lúc ban đầu nữa, không phải hoàn toàn lờ đi,
nhưng cũng không còn cảm thấy vui mừng tột độ khi thấy anh làm gì cho
mình nữa.
Tại sao lại như thế? Quyển Nhĩ không bao giờ việc anh qua lại chỗ
mình thường xuyên là cô đã có được anh. Đinh Mùi có được chìa khóa nơi
cô ở, những lúc đi công tác về anh sẽ về thẳng nhà cô, nhưng rõ ràng là
anh không coi nơi đó là nhà của mình. Đi đi về về, những gì anh để lại
chỗ cô cũng chỉ là một, hai bộ quần áo anh mang theo để thay khi đi công tác mà thôi. Nếu tạm thời anh có nhiệm vụ gì đó, sẽ đi khỏi chỗ cô,
mang theo cả túi xách, tới lúc đó thì căn phòng không còn chút dấu vết
gì về việc anh đã từng đến ở.
Cùng anh tạm trú ở đây, Quyển Nhĩ hiểu rất rõ rằng, quan hệ của hai
người cũng chỉ mang tính tạm thời, không có khả năng phát triển lên nữa.
Phương thức tiếp xúc thay đổi, mô hình mới cũng sẽ biến dạng.
"Hôm nay anh thế nào?" Lúc ăn cơm tối, Đinh Mùi làm như vô tình hỏi.
Hôm nay là lần đầu tiên anh làm người dẫn chương trình cho chương trình
truyền hình trực tiếp kéo dài suốt mười giờ, biểu hiện tốt xấu thế nào
có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai sau này. Mặc dù khi xong xuôi mọi
người đều khen tốt, nhưng anh vẫn muốn nghe ý kiến của Quyển Nhĩ. Đối
với anh, cô mới là người có uy tín.
Quyển Nhĩ cúi đầu uống nước cạnh, rồi ngồi thẳng người lên, sắp xếp
từ ngữ xong mới nói: "Rất tốt,