
Dục đi cùng, toàn bộ quá trình anh đều trốn tránh, chính là không chịu ra mặc, bây giờ lại chủ động tìm
đến cửa, hành động này nên nghĩ như thế nào?
Lục Xuyên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn nhỏ, nhìn chung quanh phòng một vòng: “Sao em lại thuê phòng ở nơi này, nơi này rồng cá hỗn tạp, không an toàn.”
“Nhưng gần bệnh viện.” Kim Hạ ngồi đối diện anh: “Sau này việc cần dùng tiền còn nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”
“Hai phòng không kia của anh vẫn còn trống, em mang người nhà em trở lại chỗ đó đi, thứ nhất bớt được tiền thuê nhà, thứ hai cũng an toàn.” Anh thật sự không hy vọng cô ở đây, từ khi anh đi vào ngõ nhỏ kia, anh đã muốn
mang cô đi.
Kim Hạ thoáng trầm mặc: “Ý tốt của anh tôi xin
nhận, nhưng chúng tôi ở đây, cũng không có gì không tiện, không cần
thiết phải rời đi.”
Lục Xuyên khó hiểu: “Lúc trước em nói
không được, là sợ vợ sắp cưới của anh ghen ghét, nhưng bây giờ anh độc
thân, em còn băn khoăn cái gì.”
Kim Hạ có chút khó giải
thích, không biết nói thế nào cho khéo: “Tôi hiểu được ý tốt của anh,
nhưng quả thật tôi vô tình khiến anh từ hôn, cũng không muốn vô duyên vô cớ tiến vào nhà của anh, khiến cho anh hiểu lầm gì đó.”
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng không là loại người được nam sinh hoan nghênh, cô
cũng biết anh vì một lần nữa đứng trước mặt cô, hy sinh rất nhiều, nhưng vì sao nội tâm cô bây giờ lại hoảng loạn như thế này?
Lục
Xuyên nghe ra ý trong lời nói của cô, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng anh
đối với chuyện này đã chuẩn bị tâm lý, dù sao đối với anh cô cũng không
có loại tình cảm này, chuyện kết hôn cũng không phải cô buộc anh bỏ,
không thể hy vọng xa vời chính mình khôi phục độc thân, người ta liền
lập tức đối với anh kính trọng vài phần.
Kim Hạ thấy anh
cúi mắt trầm mặc, cũng có chút cảm giác khổ sở, cảm giác không khí hít
thở không thông này giống như đang ở mùa nóng nhất trong năm, trên cổ
rơi xuống một giọt mồ hôi nóng hầm hập, dính ngấy. Nhưng so với cho anh
ảo tưởng sai lầm, cho anh biết suy nghĩ thật của mình, với anh mà nói,
tốt hơn.
Cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm xoay chìa khóa, bà nội đã trở lại, Kim Hạ đứng lên, Lục Xuyên cũng đứng dậy theo, cửa
chậm rãi được đẩy ra, tiến vào là một bà lão đầu đầy tóc bạc, thân hình
gầy gò, nhìn thấy trong phòng có người đàn ông xa lạ, nhất thời sửng
sốt.
Kim Hạ vội vàng giới thiệu: “Bà nội, đây là… bạn của
con, Lục Xuyên, Lục trong lục địa, Xuyên trong sơn xuyên(sông núi).”
Tiếp theo nói với Lục Xuyên: “Đây là bà nội em.”
Lục Xuyên lễ phép cúi đầu: “Bà nội khỏe.”
Tầm mắt bà cụ quay vòng trên người anh vài cái, suy nghĩ quan hệ của anh và cháu gái, nếu có thể đến nhà, vậy chắc chắn giao tình sâu, liền liên
tục đáp: “Ai ai ai, xin chào xin chào.”
Kim Hạ cầm lấy giỏ
rau xanh trong tay bà nội, để bà ngồi xuống bàn ăn nghĩ chân, Lục Xuyên
lấy một ít quà tặng từ trên bàn, đưa đến trước mặt bà cụ: “Bà nội, lần
đầu tiên cháu đến, cũng không mang theo cái gì giống như quà gặp mặt,
đây là chút lòng thành, không đủ lòng kính trọng, mong bà nhận cho.”
Bà cụ đẩy lại, nói: “Quà này tôi không thể nhận, cậu là bạn của cháu gái
tôi, cứ việc đến chơi là được, sao lại khách khí như vậy.” Lại nói những món quà kia nào là nhân sâm, tổ yến đỏ, nhìn liền biết rất đắt tiền,
sao là chút lòng thành.
Lục Xuyên đẩy quà lại: “Bà nội, bà
hãy nhận đi, chúng cháu vốn là tiểu bối, hiếu kính trưởng bối là điều
hiển nhiên, hơn nữa nếu bà không nhận, về sau cháu ngại đến chơi.”
“Này…” Bà cụ có chút do dự, ấn tượng đầu tiên của bà đối với thằng nhóc này
cũng không tệ lắm, thân hình cao lớn, dáng vẻ đường hoàng, lần đầu tiên
đến cửa cấp bậc lễ nghĩa cũng chu đáo, đoán chừng để ý đến nha đầu, bà
không hy vọng anh sẽ không đến nữa: “Được rồi, vậy tôi nhận, cảm ơn a,
bữa trưa hôm nay cậu cũng ở lại đây ăn cơm, tôi nấu thêm vài món ăn, cậu nếm thử tay nghề của bà nó.”
Lục Xuyên tất nhiên là cầu còn không được, mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”
Bà cụ tươi cười hơn hở với Lục Xuyên, quay đầu liền khiển trách Kim Hạ:
“Cháu gái, cháu xem cháu kia, có bạn bè đến cũng không nói trước với bà
nội một tiếng, như vậy bà nội mới biết mua nhiều đồ ăn chút, cháu nhìn
đi, bây giờ không đủ đúng không.”
Kim Hạ ủy khuất, cô cũng
không biết Lục Xuyên sẽ đến, càng không nghĩ giữ anh ở lại đây ăn cơm
trưa, xem xét giỏ rau xanh cầm trong tay, cô lẩm bẩm: “Chừng này đồ ăn
không ít lắm chắc đủ á.”
Bà cụ trừng mắt liếc nhìn cô, tay
chỉ đống sản phẩm bảo dưỡng Lục Xuyên mang đến: “Cháu xem người ta lần
đầu tiên đến cửa đã biết cấp bậc lễ nghĩa, cháu là chủ nhà, lại không
biết lễ phép, trong nhà có khách đến, có nên tiếp đãi thật tốt hay
không?” Giỏ rau xanh này, cơ bản không có món mặn, sao có thể dùng đễ
tiếp đãi khách khứa?
Kim Hạ cam chịu gãi đầu, cũng không
tiếp tục già mồm, thấy bà cầm lấy giỏ đừng thức ăn, muốn ra ngoài mua
thức ăn, liền chạy nhanh ngăn lại: “Cháu đi mua không được sao? Bà ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Bà cụ gật đầu, , ở bên tai cô dặn mua món gì, liền để cô đi.
Kim Hạ tuổi trẻ, chân tay mau lẹ, lại thêm chợ cách nhà không xa, k