
i tên cường điệu, nở nụ cười, nghĩ, bộ dáng cha lại tuyệt
không giống như không có ý kiến. Ngón tay Kim Hạ xẹt qua một cái tên,
nói với Lục Xuyên: “Ba chọn rất hay, hay là dùng cái này, được chứ?”
Lục Xuyên gật đầu: “Ừm, vậy nếu sinh con trai, thì gọi là Lục Thần Duệ, nếu sinh con gái, thì gọi là Lục Thần Hi.”
Lục Chương Viễn nghe vậy, có chút đắc ý khuôn mặt cứng ngắt tươi cười.
***
Từ khi mang thai trở đi, không có cuộc sống vợ chồng, buổi tối ngủ, Lục
Xuyên thường muốn giở trỏ với nàng, nơi này hôn nhẹ, nơi đó sờ sờ, giống như đói khát được cái gì vậy, nhưng lại sợ chính mình lỗ mãng, tổn
thương bảo bảo, cho nên luôn chịu đựng. Có khi Kim Hạ đúng đến cái kia
của hắn, vừa sưng lại cứng, còn lớn lên trong lòng bàn tay của nàng, cảm giác anh bị nghẹn sắp hỏng rồi, hay là dùng tay giải quyết giúp anh.
Nhưng dùng tay sao có thể so với súng thật đạn thật, sau đó không lâu, có hôm Lục Xuyên dẫn cô đi kiểm tra phụ sản, hỏi thẳng bác sĩ một câu: “Khi
nào thì có thể cùng phòng?”
Kim Hạ vừa nghe, mặt lập tức
cháy sạch giống như nắng chiều, cúi đầu không dám nhìn bác sĩ, bác sĩ
buồn cười liếc mặt nhìn 2 người một cái: “Bây giờ là thời kì ổn định, đã có thể, chẳng qua vẫn nên tiết chế một chút, không được quá kịch liệt.”
Trong lòng Lục Xuyên vốn giãy dụa cực kỳ, bây giờ người có uy tín cũng nói có thể chung phòng, anh liền càng không chịu nổi, buổi tối ôm đồng chí Kim Hạ từ phía sau bắt đầu vành tai tóc mai va chạm nhau, tay tiến vào váy
ngủ rộng lớn, đốt lửa trên khắp thân thể cô, Kim Hạ vốn không có hưng
phấn quá lớn, nhưng bị ngón tay thô ráp của anh vuốt ve, có chút cảm
giác trở lại, sống dậy.
Khi tay anh dọc theo bụng xâm nhập
xuống phía dưới, Kim Hạ theo bản năng vặn vẹo, đụng vào thô vứng phía
sau: “Trời ơi, không muốn.”
Lục Xuyên dùng đầu gối đâm mở một chân của cô, ở bên tai cô dụ dỗ: “Ngoan, để anh đi vào, anh liền như vậy, không động bừa.”
Kim Hạ có chút do dự, tuy rằng bác sĩ nói có thể chung phòng, nhưng cô vẫn
có chút lo lắng sẽ làm tổn thương bảo bảo, chẳng qua người đàn ông phía
sau nhịn lâu lắm, lại nhịn nữa đều sắp phát điên rồi, cô đang phân vân
không biết thế nào, dưới thân liền căng lên, một vật gì đó tiến vào, cô
theo bản năng co rút lại, cầm lấy gối đầu: “Anh đừng động.”
Lục Xuyên đứng ở trong thân thể cô, thở hỗn hển, quả thực thành thật không
nhúc nhích, chốc lát sau anh hôn lên gáy cô, cúi đầu lẩm bẩm: “Bảo bối,
cho anh, anh sắp chết rồi.”
Kim Hạ chần chờ một lát, gật gật đầu: “Anh động tác nhẹ một chút.”
Lục Xuyên nhận được phê chuẩn của lãnh đạo, hưng phấn nâng một chân của cô
lên, thuận tiện cho anh ra vào. Vừa mới bắt đầu anh di động chậm rãi,
nhẹ nhàng nghiền nát, vách từng bên trong của cô chặt khít đè ép rất
chặt khiến anh có chút cầm giữ không được, biên độ động tác dần dần mạnh lên, Kim Hạ ở trong va chạm này cũng phát ra rên rỉ rải rác, khiến anh
huyết mạch sôi sục.
Bỏi vì bảo bảo, anh không dám làm lâu
lắm, ở trong một trận co rút rất chặt anh đạt đến cao trào, sau đó ôm
thân thể cô thở dốc, cắn lỗ tai cô nói: “Chờ em sinh con xong, xem anh
làm em thế nào.”
Kim Hạ giận anh :”Anh trước cố nhịn mấy tháng rồi nói.”
Lục Xuyên nói: “Đây nếu là con trai, đi ra anh sẽ hung hăng đánh nó, làm lỡ phúc lợi của ba nó, thật sự bất hiếu.”
“Vậy nếu là con gái?”
Lục Xuyên nghĩ nghĩ: “Con gái thì quên đi, bộ dáng chắn chắn giống em, anh không nỡ đánh.”
Trong phòng sinh, theo sau tiếng kêu gào khàn cả
giọng cuối cùng của Kim Hạ, tiếng khóc nỉ non trung khí mười phần rốt
cục vang lên, bác sĩ cắt bỏ cuống rốn, nâng đứa bé cả người nhầy nhụa,
hồng nhạt, lại nhiều nếp nhăn, nói: “Chúc mừng, là bé trai.”
Kim Hạ nằm trên giường thở hỗn hển, đầu đầy mồ hôi, sau đớn của sinh sản
bình thường khiến cô mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, Lục Xuyên ngồi bên
cạnh, hai tay cần bàn tay mềm mại của cô, đưa lên môi hôn, nghẹn ngào:
“Bảo bối, về sau anh sẽ không để cho em chịu nổi khỏ này nữa.” Anh kiên
trì cùng cô sinh, lúc trước cũng có nghe được sinh con rất đau, nhưng
không có tận mắt nhìn thấy, không thể cảm thụ loại chấn động đau đớn
này.
Y tá tắm sạch cho đứa bé cẩn thận bao lại, đưa đến
trong lòng Kim Hạ, đứa bé khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, ngủ say, nắm tay nhỏ mập mạp, giống như bánh bao, Kim Hạ nhìn nó cười: “Quả nhiên lớn
lên giống ba.”
Lục Xuyên sờ đầu đứa bé, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngoài miệng lại nói: “Khuôn mặt nhăn nheo như vậy,
có chỗ nào giống anh?”
Kim Hạ không tranh cãi với anh, chỉ cười, thật sự giống anh, cô nhìn ra.
“Để anh ôm một cái?”
Kim hạ giao đứa bé cho anh, dặn dò: “Đỡ đầu nó.”
Lục Xuyên nhận lấy, một tay vững vàng ôm thân thể đứa bé, một tay đỡ lấy
cái cổ cùng cái đầu mềm mại của nó, giống như đang cầm một món đồ sứ mềm mại, đứa trẻ mập mạp này rõ ràng nặng đến 8 cân, vì sao đến tay anh,
lại có cảm giác rất nhẹ, rất nhỏ, giống như rất dễ bị hư, anh ngừng thở, nhìn kỹ khối thịt trong tay, mái tóc thưa thưa thớt thớt, làn da đỏ ứng hơi nhăn, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cằm giống như một quả hạch đào
nhỏ.
Đâ