
, lại nói thêm một câu: “Phỏng vấn chỉ lướt qua, đừng căng thẳng.”
Kim Hạ lại thật không ngờ, Lục Xuyên sẽ sắp xếp
cho cô vào Nhân Hằng chiếm nửa thế giới bất động sản. Đối với cô mà nói, đây là chuyện không thể tốt hơn, đến tận bây giờ sự nghiệp của cô, cuối cùng có một khoảng trời rộng lớn, rốt cuộc sau này có thể đứng độc lập
không bị phụ thuộc.
Nhưng vui sướng bao nhiêu, cô sầu lo
bấy nhiêu. Ở ngoài mặt, nhờ Lục Xuyên giúp đỡ, tình trạng cuộc sống của
cô so với lúc trước, có bước nhảy vọt, nhưng nghĩ kỹ, căn hộ Lục Xuyên
cho cô mượn kia, chung quy cũng không phải đứng tên của cô, Nhân Hằng
đồng ý tuyển cô vào làm, cũng là xem mặt mũi Lục Xuyên, nói trắng ra,
chính cô đang ký sinh trên người Lục Xuyên, nếu có ngày cô bị thất sủng, anh trở mặt, chính cô sẽ từ thiên đường rơi vào địa ngục, mà hết thảy,
đều là ở một suy nghĩ của anh.
Nhưng trước mắt không có biện phát tốt, cũng chỉ có thể đi bước nào, tính bước ấy.
Ngày tiếp theo nhận được điện thoại thông báo phỏng vấn của Nhân Hằng, đối
phượng nói rõ cho cô biết thời gian địa điểm cùng tài liệu cần mang
theo, cuối cùng còn đặc biết nhắc nhở cô, cuối buổi phòng vấn, đợi 3’,
cô và chủ tịch Hướng Nam phỏng vấn 1 chọi 1.
Kim Hạ thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết không cần Hướng Nam tự mình ra mặt mới
đúng, nhưng cô đoán không ra huyền cơ đằng sau chuyện này, chỉ có thể
kiên trì đi, dù sao binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, cô cũng
không có gì phải sợ.
Nhân Hằng sắp xếp cho cô chức vị trợ
lý cho kỹ sư có tay nghề cao, nói vậy trước đó Lục Xuyên có giợi thiệu
bối cảnh của cô cho bọn họ, cho nên cố ý an bai cho cô ở bên cạnh kỹ sư
học tập. Lúc phỏng vấn, giám khảo cũng không có cố ý làm khó dễ, đều hỏi vấn đề cơ bản, chính bản thân cô đang thi lấy bằng kỹ sư xây dựng, cho
nên ứng đối cũng rất lưu loát. Lúc gần kết thúc, người phỏng vấn thu
thập tài liệu, lui ra ngoài, còn lại một mình chờ ở phòng họp.
Rất nhanh ở cửa liền truyền đến tiếng bước chân, không nhanh không chậm,
Kim Hạ ngồi thẳng người, khẩn trương đến mức lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, dưới chân giẫm lên tấm thảm len dày 1cm, giống chìm trong len, làm cho
đầu óc có chút choáng váng. Nói thật ra, ở trong mắt cô, Hướng Nam không thuộc phạm trù người thường, tuy rằng cô bắt chính mình tận lực ổn
định, đối phương cùng chỉ là một người, không phải thần, nhưng theo bản
năng, cô vẫn phi thường không yên, sợ chính mình múa rìu qua mắt thợ,
bại lộ chuyện gì, sẽ không lấy được công việc này.
Một
người đàn ông đẩy cửa vào, Kim Hạ, liếc mắt nhìn một cái, liền lập tức
đứng lên, cung kính cúi đầu trước anh ta: “Chủ tịch Hướng.”
Hướng Nam đi đến trước bàn hội nghị ngồi xuống, hơi gật đầu nhẹ: “Mời ngồi.”
Kim Hạ thế mới dám ngồi, hai người ở vị trí đối diện, cô vụng trộm liếc mắt đánh gia anh ta một cái, bộ dáng nhã nhặn, lộ ra phong độ của người tri thức cực nồng, nhưng vì sao nhìn thế nào cũng không thấy giống thương
nhân.
Hướng Nam đánh giá cô gái trước mặt, âu phục nhỏ màu trắng tóc đuôi ngựa, vẻ mặt mộc mạc, đơn giản lưu loát.
Anh ta cố ý nói trước cô cũng sẽ tham gia phỏng vấn, chính là muốn nhìn một chút cô sẽ giả dạng như thế nào, bây giờ xem ra, bước đầu có thể kết
luận, cô không phải người đề xuất chuyện này.
“Tự giới thiệu đơn giản một chút, tôi là chủ tịch Nhân Hằng Hướng Nam, Hướng trong phương hướng, Nam trong Bắc Nam.”
Kim Hạ ngồi nghiêm chỉnh: “Chủ tịch Hướng xin chào, tôi là Kim Hạ, Kim trong kim niên(năm nay), Hạ trong mùa hạ.”
Hướng Nam ôn hòa cười: “Nói vậy cục trưởng Lục cũng nói qua cho cô, phỏng vấn chỉ là lướt qua, cho nên cô không cần quá căng thẳng.”
Trong mắt Hướng Nam hiện lên một tia ngoài ý muốn, cô tuổi không lớn, khả
năng hiểu ý ngầm thật ra lại không kém: “Nghe nói cô đang thi lấy bằng
kỹ sư xây dựng?”
Kim Hạ gật đầu: “Vâng, đã đậu ba môn, còn thiếu môn cuối cùng.”
“Vì sao muốn thi này? Chuyên khoa của cô là toán học, này không đúng ngành.”
“Bởi vì kỹ sư có tiền đồ, học giỏi có thể nuôi gia đình sống qua ngày.”
Hướng Nam thấy một cô gái nhỏ 20 tuổi nói nuôi gia đình sống qua ngày như vậy có chút buồn cười, liền buông xuống sơ yếu lý lịch trong tay, không
tính lại hỏi chuyện liên quan đến công việc. Im lặng một lát, anh ta đột nhiên hỏi: “Cục trưởng Lục có đưa túi Prada cho cô hay không?”
Kim Hạ mờ mịt giương mắt, sau khi ngây người một lúc lâu mới trả lời:
“Vâng, anh ấy tặng một túi xách màu xám cùng một xấp tiền. Nhưng, chủ
tịch Hướng, ngài làm sao có thể hỏi cái này?”
Thì ra lúc ấy Lục Xuyên tự mình chọn túi cho cô, là tặng cho cô, xem ra đối với cô
lại là tình trường khó có được. Nếu Lục Xuyên thích, vậy chính cô tự
nhiên nên để mặt mũi nhận lấy, chẳng qua…
Anh ta hơi cười
rộ lên: “Kỳ thật sở dĩ phỏng vấn hôm nay tôi đến, là muốn nhắc nhở cô
một việc nhỏ, người ta nói làm tốt thừa lương, xác thực như thế. Tôi ở
đây, có thể nuôi người rảnh rỗi, nhưng không nuôi người gây chuyện, cô
nghe hiểu chưa?”
Ngụ ý, chính là đừng ỷ phía sau mình có
người chống lưng, ở trong công ty chọc phiền toái. Kim Hạ gật đầu: “Đúng v