
đến nhậm chức thư ký Tổng giám đốc, được nhận sự đãi ngộ
và phúc lợi của một trợ lý chủ quản. Đây là phá lệ vì cô đấy nhé, chứ theo
thông lệ thì không có thời gian đào tạo đâu đấy!
- Tại sao phải phá lệ vì tôi ạ?
- Đây là ý của Tổng giám đốc Ngô. Cậu ấy muốn cẩn thận
hơn một chút vì không muốn lại có một người như cái cô Dương Dương kia nữa.
Dương Dương là thư ký trước của Tổng giám đốc Ngô, đã
bị cho nghỉ việc từ tháng trước. Vì một phút sơ ý mà cô ta đã đóng dấu nhầm lên
hợp đồng của Tổng giám đốc Ngô, khiến cho công ty suýt chút nữa phải ra tòa.
- Vâng ạ! – Tôi thầm nghĩ: Tổng giám đốc Ngô đã có ý
yêu cầu cao hơn đối với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng. Nếu
biết sớm thế này chi bằng cứ đứng từ xa mà nhìn anh ta có phải hơn không, dù
sao thì như thế vẫn còn để lại ấn tượng tốt cho anh ta. Ngộ ngỡ đến lúc ấy lại
gây ra họa lớn như cái cô Dương Dương kia thì chẳng phải anh ta sẽ đá tôi bay
ra khỏi cửa mà chẳng chút thương tình hay sao?
- Đừng lo! Tôi sẽ giúp cô! – Giám đốc Trương đột nhiên
trở nên dịu dàng và đa tình như Mã Cảnh Đào[1'> trong phim của Quỳnh Dao.
[1'> Một diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.
- Cảm ơn anh! Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép
đi trước ạ! – Tôi đứng phắt dậy, hoang mang đi ra khỏi cửa.
Tôi mang theo tâm trạng hưng phấn xen lẫn căng thẳng
đến văn phòng của Bao Tử. Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ sơ lược công việc, sau
đó cho tôi xem nội dung đào tạo, toàn là cách nhận và gửi điện báo, nguyên tắc
khi nói chuyện điện thoại, chiêu đãi hội nghị, phong cách công văn, quản lý hồ
sơ, quản lý con dấu, quản lý xe cộ… tất cả đều khiến tôi mắt tròn mắt dẹt.
- Bao Tử, sổ tay nhân công có còn không? – Lãnh Linh
đứng ở bên ngoài cửa, lạnh nhạt liếc tôi rồi hỏi. – Nghe thấy gì chưa? Nhìn
thấy người đẹp là câm luôn à? Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “người
đẹp”, hàm ý là trong mắt cô ta, tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
- Ờ… không còn đâu! – Hình như Bao Tử không thích Lãnh
Linh cho lắm, anh ta vẫn không rời mắt khỏi màn hình, nói. – Hình như lúc trước
phát cho mỗi người một cuốn rồi!
- Ừ, thế thì thôi! – Lãnh Linh nói rồi liền xoay người
bỏ đi. Tôi nghe thấy Bao Tử lầm bầm:
- Hừ, hách dịch cái gì chứ?
Tôi không nói gì, đợi cho đến khi tiếng gót giày cao
gót nện xuống sàn xa dần.
- Nhìn cô ta thật là ngứa mắt! – Bao Tử bĩu môi nói. –
Cảnh giác với kẻ tiểu nhân không những phải tránh xa mà còn phải đề phòng nữa
đấy!
Tôi ngây người nhìn Bao Tử:
- Thôi được rồi, có gì thì cứ trút lên tôi đây này!
Suốt cả buổi chiều, trong đầu tôi toàn là quá trình
với các quy tắc xử lý các vấn đề nghiệp vụ. Bao Tử nói học vẹt thế này không ăn
thua, phải liên hệ với thực tiễn mới thành thạo được. Tôi nhìn cái miệng nói
như bắn liên thanh của anh ta mà chỉ muốn lấy băng dính dính ngay nó lại. Lúc
hết giờ làm, ra thang máy lại vô tình gặp Lãnh Linh. Cô ta vừa nhìn thấy tôi
liền đứng xích ra cầu thang bên cạnh, ra vẻ “không đội trời chung” với tôi.
Về đến nhà, toàn thân tôi rã rời. Trong nhà vẫn chỉ có
một mình tôi, điện thoại của Tề Tề lại đang tắt máy. Tôi vốn dĩ định ăn cơm với
cô ấy nhưng về sau lại hủy, đành phải giải quyết việc ăn uống bằng một gói mỳ
ăn liền.
Lâm Tiểu Vĩ, rốt cuộc bao giờ anh mới về nhà? Ngọn lửa
trong lòng tôi bùng lên, suýt chút nữa là tôi đã ném phăng cái điều khiển từ xa
trong tay đi.
Xem ra chỉ cần tôi có ý định cả đời này không gọi điện
thì anh ta cũng định cả đời ở bên ngoài.
M tối, tôi lên mạng tìm Twiling. Nick của anh ấy đang
sáng, hình như đã chờ tôi lâu lắm rồi.
Twiling: Lên rồi à?
Áo gấm đi đêm: Ừ.
Áo gấm đi đêm: Hôm nay em có tin vui muốn nói với anh!
Twiling: Nói anh nghe xem nào!
Áo gấm đi đêm: Hôm nay em chính thức được cất nhắc lên
làm thư ký Tổng giám đốc, được tăng lương rồi.
Twiling: Thế hả? Chúc mừng em!
Áo gấm đi đêm: Chỉ có điều em không dám chắc, không
biết mình có thể làm tốt không. Hôm nay cả ngày ngồi đào tạo, cảm thấy công
việc khó hơn mình tưởng nhiều!
Twiling: Em thích nghi rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ
quen thôi, anh tin là em sẽ làm được!
Áo gấm đi đêm: Đối với em đó là chuyện đáng mừng, giờ
em cần có một công việc bận rộn!
Twiling: Tại sao?
Áo gấm đi đêm: Bận rộn sẽ không có thời gian nghĩ đến
chuyện của em với anh ta nữa. Hôm nay anh ta vẫn không về nhà, không biết là
đang ở đâu!
Twiling: Tại sao không báo tin mừng này cho anh ta
biết? Có thể anh ta đang đợi điện thoại của em đấy!
Áo gấm đi đêm: Anh ta sẽ không chia sẻ niềm vui với em
đâu. Anh ta càng không về em càng thấy anh ta xa lạ.
Áo gấm đi đêm: À phải rồi, hôm nay sếp em rất đẹp
trai, lại cực kỳ đứng đắn, khiến cho em có cảm giác thèm được anh ấy ôm ấp!
Twiling: ThYêu anh ta rồi chứ gì?
Áo gấm đi đêm: Thế thì không dám, giờ em chỉ muốn
nhanh chóng quen việc, không làm anh ấy thất vọng!
Twiling: Thế là em cũng chấp nhận hi sinh vì người đàn
ông mà mình thích đấy!
Áo gấm đi đêm: Đàn bà đều như thế mà!
Twiling: Thế còn anh thì sao? Em sẵn sàng hi sinh vì
anh chứ?
Twiling: Anh đùa thôi, em có thể từ c