Polly po-cket
Săn Chồng

Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325464

Bình chọn: 10.00/10/546 lượt.

phải hôm nay chúng ta điên quá phải không?

Tề Tề ném hết đống đồ đạc vào trong xe, miệng huýt sáo

nói:

- Có phải ném xuống sông đâu, giờ không hưởng thụ thì

đợi đến lúc nào nữa chứ?

- Giờ với cậu là lúc hưởng thụ, nhưng với tớ thì

không. Tớ đang giãy giụa giữa sự sống và cái chết đây!

- Sẽ ổn thôi mà, chỉ có điều kết hôn rồi mới hiểu,

hạnh phúc trước và sau hôn nhân đều giống nhau, cần phải dựa vào sự sáng tạo

của bản thân.

- Cậu nói vậy là ý gì? Cậu lấy chồng còn chưa được đầy

tháng đâu! Ý của cậu là đàn ông không đáng tin hay cuộc sống hôn nhân và lý

tưởng hôn nhân có sự cách biệt quá lớn

- Cả hai! - Tề Tề mỉm cười, chuyên tâm vào lái xe.

Trong xe đang phát bài hát của Lương Tĩnh Như, lại

thêm hôm nay thời tiết rất đẹp nên trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Tôi kéo cửa

kính xuống, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

- Hay là đến nhà tớ đánh mạt chược đi! - Tề Tề rủ.

- Cậu đang trong tuần trăng mật mà?

- Giang Hạo ra ngoài bàn công chuyện rồi. Đi thôi, tớ

đang chán lắm đây! - Nói rồi cô bắt đầu gọi điện thoại.

Gọi điện thoại xong Tề Tề liền giới thiệu cho tôi

những người bạn mà cô vừa hẹn, một người có cửa hàng quần áo riêng, một người

có spa riêng.

- Điều là những phụ nữ tài ba đấy! - Tôi xuýt xoa,

bụng thầm nhủ, khi nào Lưu Minh Cương cao hứng cũng bảo anh ta đầu tư cho ít

vốn để tôi thử làm ăn xem sao.

Là hai cô gái sinh năm 85. Tôi thầm thốt lên trong

bụng, thật không đơn giản chút nào, tuổi trẻ tài cao mà! Lại nhìn đến cách

trang điểm của họ, trông cũng chẳng phải là người đàng hoàng. Cô gái bên trái

có mái tóc nhuộm đỏ rực, thoạt nhìn giống hệt một con gà có bộ lông màu đỏ rực.

Mái tóc của cô ta khô như một đống rơm, tôi thmuốn ném thử một que diêm đang

cháy lên đó xem liệu nó có bắt lửa không. Cô kia đeo hai sợi dây chuyền to như

xích chó, trên tai còn đeo thêm hai cái “xích đu” to tướng. Bọn họ đều trang

điểm rất đậm, hai khuôn mặt trát đầy phấn khiến cho tôi nghĩ đến cái mặt nạ của

dân hát tuồng.

Đã lâu lắm rồi tôi không chơi mạt chược, giờ mới hay

họ đã chơi lớn hơn, từ 10 tệ cuyển thành 50 tệ. Kỹ thuật chơi mạt chược của tôi

từ xưa đến nay vẫn rất tồi, gần như đánh ván nào là thua ván nấy. Thế nên giờ

nghe đến con số này, tôi thấy chột dạ.

“Đầu Gà” hôm nay rất đỏ, cứ vỗ mông chạy trước để cho

ba chúng tôi đánh giết nhau ở phía sau. “ Xích Đu” mặc dù chạy ở phía sau nhưng

nhưng hòa rất lớn, không phải là Thanh Nhất Sắc thì cũng là Môn Tiền Thanh. Chỉ

có tôi lúc nào cũng lê lết về sau cùng. Những tờ 100 tệ cứ lần lượt bị ném ra,

2.000 tệ chỉ chống chọi được có hai tiếng rưỡi đồng hồ.

Không cam chịu thua, tôi liền lấy ra 3.000 tệ cuối

cùng của mình, chuẩn bị “làm lại từ đầu”. Nhưng hôm nay tôi rất đen, càng đánh

càng thua, càng đánh càng nản. Chơi đến một giờ sáng, tôi bị móc sạch túi. Mọi

người thấy tôi đen đủi liền bỏ bài nói hôm nay chơi đến thế thôi.

Sau khi giải tán, Tề Tề bảo tôi ngủ lại nhà cô ấy,

nhân tiện nói chuyện với cô ấy luôn. Tôi hỏi Giang Hạo, cô nói có thể anh ấy

không về nhà.

Nằm lên giường rồi mà tôi vẫn thấy xót ruột, cảm giác

tội lỗi ghê gớm, đến hơn 5.000 tệ đấy chứ có ít đâu, ấy thế mà bị tôi vung hết

chỉ trong có một ngày.

Lưu Minh Cương nhắn cho tôi hai tin nhắn, hỏi tôi đang

ở đâu. Cái gã này dạo này có vẻỳ quặc, lúc nào cũng nhớ đến tôi lúc nửa đêm

canh ba. Tôi sợ làm Tề Tề tỉnh giấc, liền vào nhà vệ sinh nhắn cho Lưu Minh

Cương. Tôi bảo hôm nay tôi thua tiền rồi, anh ta hỏi thua bao nhiêu, tôi nói ra

số tiền.

Tôi hi vọng anh ta sẽ nói: Không sao, để anh trả cho

em!

Ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu mà không thấy Lưu Minh

Cương trả lời lại, tôi liền gọi cho anh ta nhưng tắt máy.

Hôm thi sát hạch, tôi lại ngủ quên mới chết!

Tôi tỉnh giấc bởi những hồi chuông điện thoại hối hả.

Bao Tử gần như gào lên trong điện thoại:

- Y Y, sao giờ này cô còn chưa đến? Sắp sửa thi rồi

đấy!

Đầu óc tôi ong ong, vội vàng lao đến khách sạn. Đã

muộn rồi còn bị tắc đường, tôi sốt ruột đến nổi luôn miệng chửi đổng. Trên

đường đi tôi nhận được tin nhắn của Bao Tử, nói rằng mọi người đã vào phòng

họp, lãnh đạo đang phát biểu, bảo tôi đi vào từ cửa sau.

Tôi lao vào phòng thay quần áo với tốc độ ánh sáng rồi

lảo đảo chạy vào phòng hội nghị, mệt tới mức thở không ra hơi, đầu óc chẳng

biết được đâu là cửa trước, đâu là cửa sau, cứ thế lao bừa vào.

đang phát biểu, việc xông vào đột ngột của tôi khiến

cho anh phải dừng bài phát biểu lại. Tổng giám đốc Ngô nhìn tôi chằm chằm, tất

cả những ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía tôi. Một giây, hai giây…

Tất cả những ánh mắt ấy giống hệt như những mũi tên nhắm chuẩn vào tôi rồi

phóng đến vèo vèo. Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng lùi ra, lúc đóng cửa lại vì nhỡ

mạnh tay quá khiến cho cánh cửa kêu đánh “Rầm” một tiếng, giống như một tiếng

súng nổ đùng trong không gian tĩnh mịch. Tôi đứng ở bên ngoài, buồn bực kêu

trời.

Vừa ngồi ghế, tôi sực nhớ ra là tôi không mang theo

bài viết của mình. Thật đáng ghét, tôi không thể tay không lên sân khấu phát

biểu được. Chưa nói là không thể trình b