Polaroid
Say Năm Tháng

Say Năm Tháng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323740

Bình chọn: 9.00/10/374 lượt.

hưng hắn bị thương quá nặng , Bích Cẩn nhìn kỹ mới phát

hiện, trước ngực hắn có một vết thương rất lớn, hiển nhiên là bị lợi

kiếm đâm qua. Cho hắn dùng Ngưng Hồn đan căn bản không có tác dụng.

Nam tử thanh y nho nhã tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, cho dù cả người dính đầy vết máu, quanh thân hắn vẫn lộ ra khiêm tốn cùng phong độ của người tri thức như trước. Bích Cẩn nhìn chăm chú hắn.

Nàng

trăm triệu lần không nghĩ đến, chính là một cái nhìn bình thường này,

lại khiến nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, suốt năm nghìn bốn

trăm năm.

Cái liếc mắt kia thật sự rất nặng, cho dù

là rất nhiều rất nhiều năm về sau, khi nghĩ lại chuyện cũ, nàng cũng vẫn như cũ cảm thấy không hối hận cho dù là uống rượu độc giải khát (ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau).

Tiên nữ của Tê Phương thánh cảnh, cho tới bây giờ đều là dám yêu dám

hận. Yêu chính là yêu, sẽ không bởi vì vết thương của chính mình chảy

máu mà phủ định đi cảm tình.

Bích Cẩn không hề nghĩ

ngợi, nàng rút cây trâm cài tóc trên đầu xuống, dùng trâm nhẹ nhàng, lưu loát vẽ một đường qua cổ tay trái. Máu lập tức từ miệng vết thương chảy ra thương chảy ra, màu sắc tươi đẹp như một đóa Hồng Liên.

“Bích Cẩn ngươi làm cái gì thế!” Dao Cơ kêu lên sợ hãi.

Bích Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, nàng ngồi xổm xuống, đưa cổ tay đang chảy máu vào miệng nam tử thanh y.

“Ngươi điên rồi, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì hay không!”

“Ta biết” Bích Cẩn rất lạnh tĩnh (lạnh lùng, bình tĩnh), khóe miệng mang nụ cười, “Ta đang cứu hắn. Từ nhỏ ta đã đeo Nhật Nguyệt Tinh, máu của ta

so với linh đan diệu dược còn có hiệu quả hơn. Uống máu của ta hắn có

thể tỉnh lại ngay lập tức.”

“Ngươi cho là máu của

mình giống như nước biển không bao giờ hết sao? Chỉ vì một nam nhân

không quen biết này, quả nhiên là ngươi điên rồi!” Dao Cơ tức giận không hề nhẹ.

Nhìn bộ dáng cam tâm của Bích Cẩn, Dao Cơ

vốn muốn nói cái gì đó, lại nghe thanh âm thanh thúy của nữ tử từ xa

truyền đến, gọi đúng là tên của các nàng.

“Bích Cẩn tỷ tỷ, Dao Cơ công chúa, hai người ở chỗ nào?”

“Bích Cẩn tỷ tỷ, thần thượng có việc tìm tỷ, Bích Cẩn tỷ tỷ. . . . . .”

“Nguy rồi, là Minh Thúy!” Bích Cẩn cắn môi, “Nếu bị nàng nhìn thấy, khẳng định nàng sẽ bẩm báo chi tiết cho sư phụ.”

Minh Thúy tiên tì rất được Phất Y Tiên thù tin tưởng.

Dao Cơ thi triển pháp thuật che mắt, dùng kết giới che giấu đi nam tử thanh y đang nằm trên mặt đất. Nàng vừa mới làm xong hết thảy, Minh Thúy vội

vàng chạy tới, hạ thấp người, nói: “Bích Cẩn tỷ tỷ, thần thượng gọi tỷ

cùng Dao Cơ công chúa đến Di Nhiên đình.”

“Có việc gì mà vội vàng như vậy?”

“Tây Vương Mẫu nương nương đến đây.”

Bích Cẩn gật đầu: “Được, muội đi trước đi, ta cùng Dao Cơ thay đổi quần áo rồi đi qua.”

Minh Thúy thấy quần áo của các nàng có chút hỗn độn, hơn nữa chân còn không

đi gì, như vậy đi gặp Tây Vương Mẫu quả thật có chút thất lễ. Vì thế

nàng gật đầu, nói: “Được, ta đi nói với thần thượng một tiếng” , rồi

quay đầu rời đi.

Bích Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dao Cơ nhắc nhở nàng: “Hiện tại yên lòng còn quá sớm đấy, nếu chúng ta

không lập tức đi qua, khẳng định Phất Y Tiên thù sẽ lại phái người đến

thúc giục, ngươi tính toán làm thế nào với nam nhân này bây giờ?”

Đúng vậy, nàng nên làm thế nào với hắn bây giờ? Sắc mặt hắn tái nhợt, môi

tím tái, giống như có thể chết bất cứ lúc nào. Tuy rằng Bích Cẩn biết

sau khi hắn uống xong máu của nàng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nàng vẫn không yên lòng.

“Bích Cẩn?”

Tay phải của Bích Cẩn vung lên, sau khi lục quang hiện lên, một con thuyền nhỏ xuất hiện tại bờ biển.

Nàng nói: “Lập tức thuỷ triều sẽ xuống, ngươi mau giúp ta đỡ hắn lên thuyền

đi, trên thuyền có lưu lại pháp lực của ta, nhất định sẽ đưa hắn đến nơi an toàn.”

Tuy rằng Dao Cơ rất không tán thành việc

Bích Cẩn tùy tiện cứu nam nhân này, cũng không quan tâm đến hắn là người tốt hay người xấu. Nhưng nàng biết rõ tính tình của Bích Cẩn, nhìn như

dịu dàng lại thật sự rất cố chấp, xem ra trước mắt cũng chỉ có thể làm

như vậy.

Hai người hợp lực đem nam tử thanh y đỡ lên

thuyền. Bích Cẩn do dự đứng ở bên cạnh thuyền, nước biển làm ướt góc váy của nàng cũng hồn nhiên không phát giác, tựa hồ còn chưa hạ được quyết

tâm. Dao Cơ thúc dục nàng vài lần, rốt cục nàng cúi đầu xuống, nhắm mắt

lại, hung hăng đẩy thuyền ra ngoài.

Tiếng nước biển

ào ào không dứt bên tai, chờ Bích Cẩn mở mắt, thuyền đi xa. Trái tim của nàng khẽ nhảy một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhấc váy lên liều

mạng đuổi theo. Chân trần trắng như tuyết giẫm trong nước, bọt nước văng khắp nơi.

Dao Cơ gọi nàng: “Bích Cẩn ngươi làm cái gì thế, mau trở lại!”

Bích Cẩn cắn răng đuổi theo thuyền nhỏ, nàng lấy cái khăn tay dính máu kia buộc lên cổ tay trái của nam tử thanh y.

Lúc này mí mặt nam tử thanh y giật giật, có chút tri giác rất mỏng manh.

Hắn mơ mơ màng màng thấy một nữ tử lục y rất xinh đẹp đứng bên cạnh

mình, gió rất lớn, thổi vào mắt hắn đau rát, còn giống như có thanh âm

của nước biển. . . . . . Rất nhan