
h hắn lại ngất đi.
Bích Cẩn trở lại trên bờ, tự nhiên không tránh được bị Dao Cơ quở trách.
Dao Cơ vừa bực mình lại vừa bất đắc dĩ: “Sao ngươi không theo hắn luôn đi?”
“Ngươi mới đi theo hắn ấy, ta chỉ muốn nói từ biệt với hắn.” Khóe miệng Bích Cẩn nhếch lên.
“Nói lời từ biệt? Bộ dáng của hắn nửa sống nửa chết thế kia, cho dù ngươi
gọi to bên tai hắn vài tiếng hắn cũng không nghe thấy. Nói lời từ biệt?
Bớt lấy cớ cho mình đi, luyến tiếc thì nói là luyến tiếc.”
“Ta không có.”
“Được rồi, ta mặc kệ ngươi có hay không. Hiện tại chúng ta cần phải đi, nếu
không đi nhanh xem sư phụ ngươi có đem nhốt ngươi trong Thiên Hương lao
không!”
“Đã biết, đi thôi.”
Sau
khi đi vài bước, Bích Cẩn quay đầu lại nhìn bờ biển. Thuyền nhỏ theo
thủy triều lui xuống đã trôi đi rất xa, chỉ còn lại một điểm đen nho
nhỏ.
Bích Cẩn hồn nhiên nghĩ, sau khi hắn tỉnh lại
thấy khăn lụa trên cổ tay, nhất định sẽ chú ý đến bài thơ trên khăn lụa
kia. Đó là nàng dùng mây mù của Vu sơn kéo thành sơi tơ, mỗi mũi kim
đường chỉ dốc lòng thêu lên: thanh đàm bích ba tỏa lâm lang, y tán hà tạ cận thu hương. Đãi đáo nhị hàn linh lạc thì, phong vũ bất kì thanh
sương hàng.
Hai câu thơ ẩn chứa danh hiệu cùng tên của nàng: Bích Cẩn, Hàn Thanh.
Bích Cẩn —— Hàn Thanh linh chủ của Tê Phương thánh cảnh.
Khi đó Bích Cẩn còn không biết, hai ngàn năm sau nàng sẽ gặp lại nam tử
này, hơn nữa được gả cho hắn theo ý nguyện. Nhưng điều đó mang đến cho
nàng không phải là hạnh phúc mà là hành hạ. Nàng phải sống trong hành hạ này suốt ba nghìn năm, cuối cùng còn vì thế mà đánh mát tính mạng của
chính mình.
Sau khi thuyền rời bến, vì có pháp thuật
của Bích Cẩn nên nó mang nam nử thanh y trôi trên biển, cuối cùng dừng
lại trên bờ biển của một thôn nhỏ ở thế gian.
Thanh
Nữ của Thanh Yêu sơn phụng lệnh của Thiên đế đến Bắc Hoang hạ sương,
trên đường trở về gặp phải trận chiến của Thiên giới với Ma giới. Từ
trước đến nay Thanh Nữ tự cao khinh thường việc dính dáng đến người của
Ma giới, bởi vậy nàng lựa chọn đi đường vòng. Mà đường này phải đi Đông
Hải.
Thanh Nữ ngự phong nửa ngày trên trời chú ý đến
chiếc thuyền nhỏ này, đây không phải là một chiếc thuyền bình thường của thế gian, nàng có thể cảm nhận được tiên khí tản ra thì thân thuyền.
Xuất phát từ tính tò mò nên nàng đáp xuống, nàng kinh ngạc phát hiện nam tử thanh y nằm trên thuyền lại là Bắc Thiên thần quân —— Dương Tuyền đế quân.
Thanh Nữ ái mộ Dương Tuyền đế quân đã vài trăm năm. Trong hôn điển của Bắc hải Long thần thái tử, một ánh mắt thoáng
qua đã khiến tâm của nàng gắn chặt lên người Dương Tuyền đế quân. Có lẽ
là nàng rất thanh cao, cũng có lẽ là nàng rất ngượng ngùng, Dương Tuyền
đế quân không biết nàng, cho nên nàng không dám tùy tiện nói chuyện với
hắn.
Mấy trăm năm nay Thanh Nữ đem tình cảm này chôn
chặt dưới đáy lòng, chỉ có Thường Nga là tỷ muội tốt nhất của nàng mới
biết được.
Ở đây phát hiện được Dương Tuyền đế quân
bị thương nặng, Thanh Nữ không biết là vui hay buồn. Nàng ngồi xổm
xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Mà đúng lúc này đột nhiên hắn mở mắt, khiến nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, nháy mắt rút tay ra.
Dương Tuyền ngồi dậy, vui sướng nhìn chăm chú vào nữ tử trước mắt. Thanh Nữ
mặc lục y ngượng ngùng đáng yêu, kiều mỵ động lòng người. Tâm của hắn
giống như được rửa qua dương quang ấm áp.
Thời điểm
hôn mê, hắn loáng thoáng thấy một nữ tử lục y cắt cổ tay chính mình,
dùng máu của bản thân cứu hắn, dốc lòng giúp hắn lau đi vết máu trên
trán. Hắn tưởng rằng mình đang nằm mơ, hóa ra đây không phải mộng mà là
sự thật.
“Cô nương, là nàng đã cứu ta?”
Thanh Nữ bị hắn hỏi như vậy thì không biết làm thế nào, nàng chỉ phát hiện
hắn, mà tựa hồ hắn đã cho rằng là nàng cứu hắn. Thừa nhận thì cảm thấy
xấu hổ, lại không muốn phủ nhận, nên nàng đành phải cúi đầu không nói
lời nào.
Dương Tuyền giãy dụa muốn xuống thuyền,
nhưng hắn bị thương thật sự quá nặng, lúc ấy kiếm của Ma quân đâm vào từ sau lưng hắn, tạo ra một vết thương lớn như vậy. Nếu không có máu của
Bích Cẩn chưa linh khí của Nhật Nguyệt Tinh giúp hắn chống đỡ, chỉ sợ
hắn đã sớm không giữ được tính mạng. Mà hành động này của hắn ảnh hưởng
đến vết thương trước ngực, nhất thời đau đớn len lỏi vào kinh mạch toàn
thân, hắn cắn chặt răng, cuối cùng không chịu được mà ngất đi.
“Đế quân!” Thanh Nữ kêu một tiếng sợ hãi rồi xông lên phía trước.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ ngực của Dương Tuyền đế quân, khiến bộ
thanh y của hắn bị nhuộm thành màu đen. Thanh Nữ sợ hãi, trong lòng sốt
ruột lại không thể làm được gì.
“Nhìn, phía trước có động tĩnh!” Xa xa truyền đến thanh âm của nói chuyện của nam nhân.
Thanh Nữ run lên, nhanh chóng niệm chú ẩn thân đi.
Hai binh lính từ xa chạy tới, trong đó một người phát hiện Dương Tuyền trên thuyền, hắn vui vẻ kêu to: “Mau tới đây, thật sự là đế quân, đế quân
còn sống.”
“Đế quân, đế quân, ngài mau tỉnh.”
“Đế quân cố gắng kiên trì, thuộc hạ đưa ngài về thiên cung.”
Hai người đỡ Dương Tuyền đế quân, cưỡi mây bay đi. Thanh Nữ yên lặng ở một bên nh