
Hai chữ “Quyết định” vừa mới nói ra, Lăng Ba chỉ cảm thấy một cỗ lực cường
đại khiến nàng bị rời ra. Chờ nàng hoàn hồn, đã thấy Thanh Dao và Tiêu
Dực đấu với nhau. Võ công của Tiêu Dực ở hạ phàm đã đứng thứ một thứ hai nhưng còn lâu mới là đối thủ của Thanh Dao. Sau ba chiêu kiếm trong tay hắn đã bị chém gãy thành hai đoạn, hắn đã không còn sức để phản kháng.
Lăng Ba muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã thấy mặt Tiêu Dực không hề đổi sắc, nói với Thanh Dao: ” Cô nương muốn giết ta thì cứ việc, nhưng vẫn nên
cho ta một cái lí do.”
“Lý do? Ta muốn giết ngươi, đây chính là lý do!”.
Một đạo tia sáng chớp lên, Thanh Dao nâng mắt, kiếm trong tay nhắm ngay tim Tiêu Dực.
Lăng Ba xông lên : “Không được!”
Đinh ——.
Ngân quang nhấp nhoáng, thoảng qua ánh mắt của Thanh Dao, đồng thời một cỗ
lực đạo đỡ lấy kiếm của nàng. Mới đầu nàng tưởng là Lăng Ba, nhưng khi
quay đầu lại lại thấy đó chính là Minh Thiệu. .
Lăng
Ba nhân cơ hội này nhanh chóng đến đem Tiêu Dực che chở phía sau người,
quần áo của nàng đã ướt đẫm, tóc dài dính lại trên mặt, chật vật đến cực điểm. Mưa tháng tư lạnh lẽo, nàng bị lạnh đến mức cả người phát run,
môi thâm tím lại.
“Nàng không thể giết hắn.” Minh
Thiệu nói, “Hắn chỉ là một phàm nhân bình thường, dương thọ chưa hết,
giết hắn là nàng phạm phải thiên quy.”
Thanh Dao
không quan tâm nói: “Hừ, thiên quy? Từ thời khắc đưa Chúc Âm xuống Quỷ
Thần nhai một nghìn năm trước, ta vốn đã phạm thiên quy. Tướng quân
chàng là người chấp hành thiên quy, muốn đem ta áp giải trở về giao cho
Thiên đế xử trí sao?” .
“Nàng biết rõ ta sẽ không làm như vậy.” .
“Nếu hôm nay ta không thể không giết hắn?”
“Không, nàng sẽ không làm như vậy.” .
“Vì cái gì? Hắn làm hại Lăng Ba đến như vậy, chẳng lẽ ta không nên giúp Lăng Ba một chút?” .
“Nàng sẽ không, bởi vì nàng khinh thường làm như vậy.”
Mưa tạnh, mây đen tan, vạn vật mới vừa nhận một hồi lễ rửa tội, như trẻ con lúc ban đầu mới sinh thuần túy vô tội.
Thanh Dao ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở Minh Thiệu thật lâu.
“Bởi vì khinh thường làm như vậy!” Lời nói rất quen thuộc, trước đây đã lâu
lắm rồi vào một ngày nào đó, lâu đến mức nàng căn bản không thể nhớ lại
được là năm nào, tháng nào, nàng cùng mẫu thân cũng đã từng có một đoạn
đối thoại như vậy.
“Chẳng lẽ ngươi không biết ta hẳn là muốn trả thù Thanh Nữ?” .
“Không phải không muốn, mà cô cô căn bản khinh thường làm như vậy!”.
Bởi vì một câu nói đó, lúc ấy lệ khí trong mắt Bích Cẩn toàn bộ tiêu tán,
nàng nắm tay Thanh Dao nói : “Ngươi thật hiểu ta!”
Bích Cẩn, Bích Cẩn. . . . . . Trong lòng Thanh Dao tựa như có cái gì đó đang hòa tan.
Sao nàng có thể thật sự giết chết Tiêu Dực, sao nàng có thể cam lòng giết
Tiêu dực! Hắn là người mà Lăng Ba yêu nhất, cho dù căn bản hắn không cần Lăng Ba, hắn cũng vẫn là người mà Lăng Ba yêu nhất.
Nàng chỉ là muốn phát tiết thôi. Nàng đã mất đi Bích Cẩn, mất đi Tuyết Kiều, nàng không thể không thừa nhận rằng mất đi những người quan trọng nhất
nàng vô cùng thống khổ. Suốt một ngàn năm yêu say đắm, một ngàn năm tra
tấn, đây là điều mà không phải người bình thường có thể chịu được. Mà
Lăng Ba vẫn tiếp tục kiên trì, loại chấp nhất này khiến nàng thương
tiếc. Trước đây cũng đã vậy, không phải Vị Hi cũng kiên trì như thế sao.
Thanh Dao nghĩ, Minh Thiệu quả nhiên là hiểu nàng. Hắn biết nàng sẽ không, bởi vì nàng khinh thường! .
Đinh ——.
Thanh Dao ném thanh kiếm, nàng chậm rãi đi qua, thương tiếc nhìn khuôn mặt
Lăng Ba bị dính tóc. Minh Thiệu yên lặng đứng ở một bên, hắn nhìn Thanh
Dao, yên lặng không lên tiếng.
Thanh Lê, Diệp Tử còn
có Hoài Ngọc không biết khi nào cũng theo tửu lâu xuống dưới, nhìn thấy
tình cảnh này, các nàng nhìn nhau không nói gì. Tiêu Dực cùng Tô Kiều
Diễm lại không biết làm sao.
“Sao lại biến thành chật vật như vậy, ngươi là vị Tây Hải công chúa yêu kiều, cao ngạo nhất, sao ngươi có thể đối với chính mình như vậy . ” Thanh Dao vừa giúp Lăng Ba
sửa lại vừa lẩm bẩm.
Ánh mắt nàng mơ hồ, giống như
thấy được những năm tháng vô ưu vô tư trước kia. Khi đó không có tranh
đấu, không có âm mưu, không có những thị phi.
Lăng Ba sớm hai mắt đã đẫm lệ như sương mù, nàng nói: “Thanh nhi, ngươi đừng
như vậy, ta trở về với ngươi, ta trở về với ngươi. . . . . .”
“Được, chúng ta trở về.” Thanh Dao nở nụ cười. Trong lòng bàn tay nàng bạch
quang lóe ra, trong nháy mắt quần áo Lăng Ba khôi phục như mới , không
còn bộ dáng chật vật như trước.
Một màn này khiến
Tiêu Dực cùng Tô Kiều Diễm sợ hãi. Hơn nữa đối thoại vừa rồi, bọn họ mơ
hồ đoán được Thanh Dao, Minh Thiệu còn có Lăng Ba cũng không phải là
người bình thường.
“Lăng Ba cô nương, cô nương là tiên nữ?” Tiêu Dực không thể tin được vào hai mắt của mình.
“Đúng vậy, thực thật có lỗi vì đã lừa gạt huynh, ta không phải là bé gái mồ
côi mất đi cha mẹ, ta là nữ nhi của Tây Hải long thần – thất công chúa
Ngao Lăng Ba.” Lăng Ba quay đầu lại cười với Tiêu Dực, khờ dại đơn thuần giống như đứa nhỏ chưa biết gì, “Cho nên, huynh không cần phải lo lắng
ta sẽ lại dây dưa với huynh, thần tiên