
ình yêu ngu ngốc nói ra.
Là cái gì để cho cô hiểu được? Điều này hiển nhiên không quan trọng.
Hiện tại quan trọng nhất là, anh phải tỏ rõ lập trường của mình, "Em không khỏi nghĩ đàn ông quá chung tình rồi, có bao nhiêu người sẽ luôn luôn sa vào quá khứ. Yên tâm, anh không sẽ cùng cô ấy như thế nào, anh có người trong lòng rồi."
"Thật hay giả?" Thế nhưng lại đào ra bát quái ngoài dự đoán, Thịnh Đản kích động.
"Thật, mặc dù cô gái kia chỉ đem anh coi là bạn bè, nhưng anh muốn chờ một chút."
"Không nhìn ra, anh cư nhiên có nghị lực như vậy." Cô lau mắt mà nhìn đối với Thích Huyền, "Được, em quyết định, chúng ta cùng nhau chờ. Nghe nói giữa bạn bè có thể lây vận số của nhau, nói không chừng chờ em chân chính giải quyết Tùy Trần, mùa xuân của anh cũng tới."
"Ha ha, giữa anh và anh luôn có một người có thể đợi được. . . . . ."
Cũng chỉ có một người có thể đợi được.
"Làm sao nói khẳng định như vậy. Nhiều nhất anh cũng chỉ biết thuật đọc tâm mà thôi, cũng sẽ không coi bói được." Thịnh Đản thuận miệng lầu bầu, không chút để ý lật quyển tạp chí mới vừa rồi Tăng Hân để lại cho cô.
Cô không cố ý muốn xem cái gì, chỉ là một động tác tiện tay.
Cố tình, bài phỏng vấn này của Tùy Trần thật sự quá thu hút người, muốn không nhìn tới cũng rất khó.
Đẹp trai đến làm cho người ta huyết mạch căng phồng, khiến Thịnh Đản bất tri bất giác đánh giá bản tin bên cạnh.
Nhưng khi nhìn thấy, sắc mặt của cô càng ngày càng trắng.
"Thế nào?" Cảm thấy cô có cái gì không đúng, Thích Huyền tiến lên trước tìm tòi nghiên cứu.
". . . . . . Anh có nghe nói qua, chuyện Tùy Trần tính toán tự mở công ty sao?" Hồi lâu, tiếng nói của cô trầm trầm chợt vang lên.
Anh cau mày nghĩ ngợi chốc lát, lắc đầu phủ nhận, "Không có nghe cậu ấy đề cập tới."
"Báo nói thế, anh ấy đã chuẩn bị thật lâu, kỳ tới sẽ cập nhật."
"Nói như vậy, rất lâu trước đây cũng có nghe cậu ấy nói qua muốn cùng Tạ Miểu, Khuất Mặc bọn họ hợp tác mở công ty."
"Thật sao?" Anh chưa bao giờ đề cập với cô đấy.
Anh vội vàng thu xếp chuyện công ty, đẩy xuống vô số tú, thậm chí vì thế đang hủy hợp đồng với IN, cô không biết.
Anh vì tự nghĩ ra thương hiệu, tính toán hợp tác cùng Đài Truyền Hình, mở một chương trình chiêu mộ chuyên gia thiết kế thời trang, cô cũng không biết.
Những bài báo kia miêu tả anh và chuyện công ty, cô hết thảy đều không biết.
Nhưng dưới báo lại viết ——
Biên tập: Đỗ Ngôn Ngôn.
Thời điểm tâm tình không tốt, càng không ngừng ăn, càng không ngừng nói là một phương pháp phát tiết rất hữu hiệu, ít nhất đối với Thịnh Đản mà nói là rất hữu hiệu.
Tay trái cô nắm lấy hơn mười que xiên nước vừa mua, tay phải bưng một bát to Kantō nấu bốc hơi nóng, vừa chậm rãi hướng nhà đi tới, vừa tiếp tục hướng Thích Huyền bên cạnh khoe khoang cô già cỗi, cười đểu, "Có một cây lạp xưởng nè, bị giam ở trong tủ lạnh, nó cảm thấy rất lạnh, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh là một cây khác, nó xúc động an ủi, nói: "Xem cậu cũng đông lạnh thành như vậy, toàn thân đều là băng!" Kết quả cái kia nói: "Thật xin lỗi, tôi là cây kem" ha ha ha ha ha ha!"
"A, ha ha. . . . . ." Thích Huyền hợp tác giật giật khóe miệng, thay cô cầm trà sữa, tay phải thuận thế ôm cổ của cô, để đem trà sữa đưa đến bên miệng cô.
Động tác vô cùng thân mật như vậy, Thịnh Đản xem ra cũng không bao hàm chút tình yêu nam nữ nào, giống như là giữa an hem một nhà kề vai sát cánh khoe khoang cử chỉ giao tình.
Cô không có nghi ngờ, tùy ý hút trà sữa vào miệng, nói tiếp: "Không buồn cười sao? Vậy em đổi cái khác buồn cười hơn . . . . . ."
"Em gái, đừng làm rộn." Nghe vậy, anh vội vàng tràn ra một tiếng thở dài, ngăn cản cô tiến thêm một bước nghịch ngầm.
"Sao?"
"Giả bộ đã lâu như vậy, em không mệt à? Nhanh về nhà, muốn khóc thì khóc, như vậy lúc trở về mới có thể ngủ một giấc thật tốt được."
Ở trước mặt người khác, anh thủy chung chịu đựng không vạch trần cô gượng cười. Nhưng bây giờ, chỉ có hai người bọn họ, anh không muốn lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cô so với khóc còn khó coi hơn.
". . . . . . Em không sao, tốt khủng khiếp." Cô dùng sức nhai món sườn trong miệng, quật cường chống đỡ.
"Thật sao?" Anh không đành lòng là người gây sự đối với cô, lại càng không nhẫn tâm nhìn cô quá mức uất ức cầu toàn, "Em không có số điện thoại của Tùy Trần sao? Muốn biết bản tin trên tờ báo đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, liền gọi điện thoại hỏi cậu ấy đi. Không thích cậu ấy luôn đem quan hệ hai người định nghĩa thành bạn bè, tại sao không nói rõ ràng với cậu ấy? Rất rõ ràng nói cho cậu ấy biết, em khước từ mập mờ, có nhiều khó khăn à?"
Dạ, tất cả, tất cả hoàn toàn có thể giống như Thích Huyền nói, đơn giản như vậy, một cuộc điện thoại nói mấy câu, có lẽ là có thể vén ra mây mù.
Đáng tiếc, cô không dám.
Cô sợ xuyên phá phía sau tầng cửa sổ kia, đáp án dĩ nhiên là chính mình không chịu nổi.
Sợ cùng Tùy Trần từ đó về sau liền "Bạn bè" cũng không làm được.
"Em không có chút tiền đồ!" Thích Huyền tức giận trợn mắt mà nhìn cô một cái, rất có ý vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không dám gọi thật sao? Vậy anh hỏi t