
Thi, từ " cảm ơn" nhẹ
nhàng như gió thổi qua. Một tay xách balo, một tay lo chùi máu, nó nhanh chóng ra khỏi lớp
Dương Phong cũng từ ngoài bước vào, hắn liếc ngang Hàn Nhi khi nó đi vụt qua. Lại nữa sao??
Hắn rõ ràng định nói điều gì đó, nhưng lại thôi...
"Đến "biệt thự trắng" phố Giang Hoa" - Hàn Nhi vẫy chiếc xe taxi rồi
nhanh chóng leo lên, nói nhanh địa chỉ, trong lòng vừa muốn mau chóng đế ngay chỗ đó để tìm hiểu mọi chuyện, lại cò một cảm giác không an toàn
Cái nơi nó trốn tránh bao năm qua giờ đột nhiên lại một thân đi đến, từ
ngữ mà mọi người thường dùng trong hoàn cảnh này là "tự dẫn mình váo
hang cọp", Hàn Nhi kỳ này liệu có làm đúng hay không khi lại trở về
Dương Gia đây?? Nó không ngừng suy nghĩ trong đầu câu này khi ngồi trên
chiếc xe taxi ấy
"....Trên đời có nhiều điều kỳ lạ, nhưng cũng đừng kỳ lạ khiến người khác ngạc
nhiên đến độ tức nghẹn trong lòng đến độ này chứ, ông trời ơi!!..."
Nhìn dãy hàng rào trắng muốt nổi bật lên những nhánh dây leo xanh mướt len lỏi xen kẽ vào những khoảng trống mà Hàn Nhi cảm thấy bồn chồn khó tả. Đôi chân ấy
chỉ cần bước thêm một bước nữa là xem như đã thoát khỏi những nỗi lo
lắng bồn chồn sợ hãi, nhưng mà nó lại không có đủ dũng khí và tự tin.
Căn nhà này đối với Hàn Nhi mà nói luôn ẩn chứa một nỗi sợ vô hình nào
đó. Sắc trắng đó giờ vẫn luôn tượng trưng cho những gì trong sáng và
liêm khiết, nhưng căn nhà này lại bị bao phủ bởi sắc trắng của sự lạnh
lẽo và đơn độc. Nó hùng vĩ hiện diện nhưng lại im ắng đến kì lạ...
Đứng dậm chân một hồi về quyết định của mình, nó cảm thấy hoang mang
hơn. Thật tình mà nói chẳng có cách nào tốt hơn việc đi hỏi chính chủ
cả. Nhưng rồi Hàn Nhi lại cảm thấy băn khoăn một chuyện. Đầu óc trống
rỗng ban nãy của nó bây giờ lại được rọi sáng bằng một suy nghĩ mới kịp
lóe lên.
Đúng thế, chuyện Dương Chu có thâu tóm Kỳ Nhiệm hay không thì liên quan
gì đến Hàn Nhi. Quan tâm đến mấy cái vấn đề liên quan đến chính trị này
chẳng có lợi gì cho tương lai nó cả...
"Cô chủ"
Một tiếng nói vang lên, vọng lại từ xa, Hàn Nhi giật thót tim. Lớ ngớ
quay sang đủ mọi phía, nhịp đập trái tim trong lồng ngực đột nhiên tăng tiến như chỉ trực chờ văng ra ngoài.
Giọng nói này, hình như là...
"Cô về thật rồi sao?"
Là giọng dì Mai, một người bên cạnh nó từ nhỏ, có thể xem dì như một bảo mẫu. Dì năm nay có lẽ đã ngoài 50, mới 1 năm không gặp mà nhìn dì già
đi nhiều quá. Hàn Nhi nhìn mà không tin vào mắt mình. Cứ trâng trâng ra
như đá tượng, còn dì thì lại tươi cười, vội vã đi đến chỗ nó...
Ông trời lại đùa giỡn nữa rồi...
Hàn Nhi con đang muốn rút lui cơ mà...
Cánh cổng trắng im lặng lúc nãy, giờ lại vang lên những tiếng động rồ rồ rồi từ từ mở rộng. Khác với mọi ngày, thường thì khi dì Mai đi chợ về
phải đi chiếc cổng nhỏ kế bên, nhưng hôm nay cổng lớn đột nhiên mở toang thế kia. Nó nghĩ ít nhiều gì gia đình đã biết chuyện nó về rồi. Nhưng
tại sao lại biết nhanh như vậy. Còn mãi bận suy nghĩ thì ánh mắt Hàn Nhi lia đến một cô gái nào đó đi phía sau lưng dì Mai, dù khệ nệ hai tay
cầm đồ nặng nhưng bàn tay vừa cầm chiếc điện thoại di động đút vào túi
quần.
Hàn Nhi sắp điên mất. Có vụ lấy điện thoại ra thông báo mở cửa hay sao?
Cô gái ấy nhìn mặt rất lạ, chắc là vừa mới vào làm, Hàn Nhi đã rời đi 1
năm rồi tại sao cô ấy có thể biết mặt mà nhanh nhảu gọi điện thế kia.
Thật là.. nghĩ đến trường hợp nào cũng không thông...
Hàn Nhi đang tự nạp mạng rồi
Nó đang bước vào trong cánh cửa trắng lớn ấy...
Lí do công việc, ông Trương không thường xuyên ở nhà, Hàn Nhi cũng không nghĩ là mình may mắn đến vậy. Vốn dĩ lúc đến đây ít nhiều chuẩn bị tâm
lí và tinh thần để "lên giọng", thế nhưng giờ ông ấy không có nhà thì
coi như không cần tâm lí hay tinh thần nào cả...
"Con về rồi sao Hàn Nhi..."
Vừa bước vào phòng khách, khung cảnh sang trọng vẫn không khác xưa là
mấy, nhưng nó lại khiến Hàn Nhi cảm thấy khó thở vì độ lấp lánh khó
tưởng này. Ngó nghiêng xung quanh một loạt rồi ánh mắt nó chỉ chăm chú
nhìn vào một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế, hình ảnh bà nhỏ bé giữa
căn phòng khiến Hàn Nhi cảm thấy lòng nôn nao, đáy mắt cay xè...
Bà chạy đến ôm chầm lấy Hàn Nhi khiến nó toàn thân thả lỏng, mắt trợn to không thốt lên lời. Đây là mẹ nó, mà sao nó cảm thấy xa lạ thế này...
Trên mặt bà hằn lên những nét khắc khổ lạ thường, nó không tượng trưng
cho sự nhọc nhằn khó khăn trong cuộc sống mà là những nét kí họa một năm sống trong lo lắng và mong chờ.
Hàn Nhi nhiều tội lắm. Nó bỏ đi mà không để lại lời nào, nó trốn tránh
mọi thứ. Và giờ thì mọi thứ gắn liền với nó từ nhỏ thì lại cảm thấy như
xa lạ.. thật quá xa vời
Hàn Nhi đứng lặng yên giữa căn phòng, trong trường hợp này thì nó nên
nói gì, tiếng "mẹ" sao mà nó không thể thốt ra lời. Có lẽ bà đang mong
mỏi tiếng gọi này lắm nhưng trong thời gian này Hàn Nhi không thế làm bà vui long được . Xung quanh im lặng, bà cũng cảm thấy khó hiểu, liền
buông Hàn Nhi ra, ngắm nhìn gương mặt nó.
Nước da ngâm ngâm, k