
nh đang nằm dưới sàn kia, không ngừng run rẩy. Bên cạnh còn
có một người nước mắt đầm đìa, thút thít mà trơ con ngươi sáng lên nhìn
hắn. Bỗng dưng bước chân Dương Phong khựng lại... Ánh mắt hắn vừa lướt
qua ai đó
"Dương Phong...." Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rồi sao? Chỉ là để cậu
nhìn thấy tôi mà bây giờ lại khó khăn như vậy sao? Nếu là lúc trước.....
Du Y đứng một bên, cổ họng đắng nghét, người run run, hai đôi bàn tay đỏ ửng lên được cô giấu ở sau lưng. Tại sao Dương Phong lại đến đây, tại
sao cậu ấy lại biết mà đến, chẳng lẽ là do Dương Hàn Nhi kia nói sao.
Thật không ngờ... Du Y nhìn sang Hàn Nhi nằm trên đất, mắt lại ánh lên
tia tức giận ác nghiệt
Hắn chỉ là vô tình nhìn thấy...
Rồi lại thong thả bước tiếp những bước còn đang dở dang đến bên người đó
Từ bên ngoài cửa, lại ập vào 2 người, quần áo sộc sệch, họ có lẽ vừa
đánh nhau xong. Cả hai đều hành động giống hệt nhau, ánh mắt đều về một
hướng
"Jin..." Câu nói bị ngứt quãng. Du Y bị nắm tay kéo đi nhanh ra cửa
trong khi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ ngoáy đầu lại nhìn người bên
trong. Cả đám người kia cũng là nhanh chóng bước theo sau lưng Jin và Du Y
"Buông ra....." Vừa đi cô vừa hét lớn. Tên Jin này, lại còn dám kéo cô
đi trước mặt người khác hay sao. Người này lấy cái quyền gì mà kéo cô đi
"Buông..." Chưa kịp dứt cậu, Du Y đã bị đánh một cú vào sau ót, ngất lịm đi trên cánh tay của Jin, hắn sốc người Du Y lên vai, đi nhanh ra chiếc xe chờ sẵn ở phía sau nhà. Nhưng tất cả hướng đi đều bị BLACK bao phủ,
không một lối thoát
"Để họ đi" Giọng Dương Phong hét lớn vọng ra bên ngoài, dường như hắn có thể hình dung ra được tất cả những gì diễn biến ngoài đây. Nghe giọng
hắn, những người đang chuẩn bị chặn bước chân của Jin liền tản ra hai
bên mà trên mặt người nào người nấy đều có vẻ bất lực vì thật không muốn để người này đi....
Lạc Thiên định bước đến bên Hàn Nhi thì lại thấy bóng người từ sau vụt
nhanh lên. Hắn không thể đứng nhìn mãi, nhìn thấy hình ảnh người này nằm trên mặt đất trên người đầy vết thương khiến hắn lại càng không thể tha thứ cho mình. Khang Luân cũng bước vào trong, đưa cánh tay ra trước
ngực Lạc Thiên, như bảo anh để cho Dương Phong tự tiến đến. Khiến Lạc
Thiên cảm thấy nghẹt thở
Anh cũng muốn bước đến. Nhưng hành động của Khang Luân rất đúng, tên này ngăn chặn hành động anh rất kịp thời nhưng lại khiến lòng anh lại rất
khó chịu. Đối với Lạc Thiên mà nói, anh làm theo lời Khang Luân tức là
anh đã nhường Hàn Nhi cho hắn rồi....
"Dương Hàn Nhi" Giọng nói lãnh đạm vô tình lúc nãy biến mất, thay vào đó là một nét mặt ấm áp, tràn ngập thống khổ, hắn lên tiếng giọng nhỏ nhẹ, nâng người Hàn Nhi lên cánh tay của mình. Ánh mắt hắn sóng sánh đầy ắp
nước nhưng hắn lại không cho phép rơi xuống một giọt nào.
"Dương... Phong..???" Hàn Nhi lim dim đôi mắt, cố mở to ra, nó cứ tưởng
mình nhìn lầm nhưng khi nghe giọng nói ấm áp đó vang lên thì nó thấy
thật yên tâm, trên miệng nhỏen một nụ cười gượng. Khóe môi còn dính máu
chợt dãn ra, hắn nhìn mà không thể rời mắt, ôm Hàn Nhi vào trong người,
không ngừng kêu tên nó.
Lần đầu tiên, hắn đã nhìn thấy Hàn Nhi nở nụ cười với mình. Cũng là lần
đầu tiên, người con gái này kêu tên của hắn, thật là thân thiết. Hắn vốn rất ghét bị Hàn Nhi gọi cả tên lẫn họ, nghe xa cách nhưng vẫn không tài nào "đề nghị" người này thay đổi cách xưng hô. Vì căn bản, họ gặp nhau
và luôn đặt hiềm khích vào nhau....
Quân Như ngồi kế bên, giọt nước mắt trên má nãy giờ đã khô, con bé xoa
xoa hai cổ tay nãy giờ bị dây thừng xiết chặt vừa được Khang Luân cởi
trói ra, mắt lại không thể rời khỏi hai người bọn họ. Trên miệng bất
giác nở một nụ cười rực sáng, rất hạnh phúc. Như vậy là rất tốt rồi....
Quân Như - kế hoạch thành công.....
"Điểm yếu đầu tiên...."
Vừa nói, con bé vừa cầm lấy bàn tay Dương Phong, để lên một viên sô cô
la đen trong đó, một loại sô cô la hảo hạng nguyên chất và dĩ nhiên là
có một vị đắng khó tưởng...
"Cậu... cần sửa cái điểm yếu này.. thì mới mong 'có được' chị Nhi"
Sáng hôm sau, từ
bên ngoài khung cửa sổ đã nghe thấp thoáng được tiếng chim vọng lại.
Tháng 2 lập xuân, ánh mặt trời trên cao kia sáng lạn nhưng không hề chói lóa, vả lại vừa mới sáng sớm, mặt trời chỉ vừa ló dạng một chút, chỉ đủ tỏa một thứ ánh nắng ấm áp xuyên qua chiếc màn che đang đung đưa theo
gió rọi vào trong phòng. Căn phòng vốn chỉ có màu trắng đơn điệu nay
được ướm trọn một lớp ánh vàng mỏng manh, khiến lòng người thật ấm áp dễ chịu
Cánh cửa mở ra, mang theo vài âm thanh nhiễu động từ bên ngoài hành lang truyền vào khiến đôi mắt đang nằm nhắm nghiền đang nằm trên giường kia
có chút dao động. hai con ngươi vô thức chuyển động dưới lớp mi mắt ấy
như đang ý thức được một điều gì đó. Cả đôi mày thanh mãnh kia cũng bỗng chốc nhíu lại
Quân Như khép lại cánh cửa, đứng lặng yên một hồi để căn phòng trở lại
với nét yên tĩnh vốn có rồi mới bắt đầu chuyển động. Con bé từng bước
tiến về phía giường bệnh, hai con mắt đảo xung quanh khắp phòng. Cảnh
vật chỉ diễn mãi một màn im lặ