
ường khi ở bên cạnh Hàn Nhi,
cực kỳ khác thường...
Mọi chuyện đã xong, Quân Như cũng không quyến luyến gì, chỉ có hơi chút
buồn rầu vì kế hoạch không theo dự định ban đầu, đã vậy còn chuyển biến
xấu hơn, khiến Hàn Nhi lâm vào cảnh này. Nhưng người kia thật sự là ai?
Du Y?
"Này, đang nghĩ gì đấy?"
Buổi trò chuyện kết thúc đột ngột, hắn quay sang thì thấy Quân Nhi đang
ngồi thất thần, ánh mắt ra xa xăm, liền lấy tay lay lay người con bé...
"Cậu biết gì không, Dương Phong?"
"Chuyện gì?"
"Cậu có rất nhiều điểm yếu...."
"Gì chứ?"
Hắn nhíu mày, nhìn chòng chọc vào người Quân Như, giương lên ánh mắt khó hiểu
"Điểm yếu đầu tiên...."
Vừa nói, con bé vừa cầm lấy bàn tay Dương Phong, để lên một viên sô cô
la đen trong đó, một loại sô cô la hảo hạng nguyên chất và dĩ nhiên là
có một vị đắng khó tưởng...
Hắn trợn tròn mắt nhìn Quân Như, bàn tay vô giác định rụt lại thì bị con bé giữ chặt, lại còn mở lời đe dọa
"Cậu... cần sửa cái điểm yếu này.. thì mới mong 'có được' chị Nhi"
Nói rồi, con bé cười lớn, nhanh chóng bỏ chạy đi, cái bóng người nhỏ
khoác lên mình bộ quần áo dành cho bệnh nhân biến mất dạng khi hắn còn
ngồi đó ngẩn ra, chưa phân tích kịp câu nói đầy ẩn ý vừa rồi...
Sô cô la đen? "Có được"???
Ông trời quả thích trêu ngươi. Dương Phong không ăn được sô cô la đen,
nhưng lại cho một người kỳ quái thích ăn sô cô la đen vào cuộc đời hắn.
Và lại bảo hắn hãy thích người đó đi, thích thật nhiều.....
Cầm viên sô cô la ngắm nghía, hắn chỉ hừ nhẹ rồi bỏ vào túi, quay người
đi vào trong bệnh viện, để lại sau lưng những tia nắng sớm ban mai.
Sô cô la đen...huh???
"Mọi người là ai?"
Căn phòng bệnh ồn ào, vì do là phòng đặc biệt nên khá rộng có thể chưa
nhiều người, nhưng đông người quá thật sự không tốt cho người bệnh chút
nào. Những mặt tường lại được cách âm khiến bên ngoài dường như không
biết gì về hoạt động diễn ra trong này.
Hàn Nhi sắp điên mất, nó vẫn còn muốn ngủ. Còn những người lạ mặt này,
sao mà vẫnchỉ diễn một bộ mặt nghiêm túc và mặc toàn vest đen. Không
phải đi viếng tang chứ??? Nó vẫn chưa chết mà
"Em dâu à, em khỏe không? Không sao chứ"
"Cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Cái này là yến sào, ăn bổ lắm đấy"
"Ăn trái cây không, chị gọt nhé..."
Khoan khoan đã, những người này là ai, nó đang cực kỳ hoang mang, lời lẽ bọn họ dùng như vậy là thế nào? Không phải vào lầm phòng và nhận lầm
người rồi chứ??
Hàn Nhi cau mày, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
"Xin...xin lỗi, 'em dâu' là sao?"
"Uầy, em cứ nói vậy hoài, thằng nhóc đó sẽ buồn lắm đấy" Ai chẳng biết
thằng nhóc đó khi yêu sẽ trở nên điên khùng và bá đạo cỡ nào. Không cần
biết nhanh hay chậm, chỉ cần yêu hắn sẽ quyết tâm đến cùng. Người này
càng chối từ bao nhiêu, lại tạo cho hắn thêm quyết tâm bấy nhiêu
"Chị là đang nói Kỳ Dương Phong sao?" Dần hiểu ra vấn đề, đột nhiên gương mặt nó nóng bừng, cảm giác như sắp bốc hỏa
"Đang làm gì ở đây?"
Cả căn phòng đang ồn ào náo nhiệt, nhiệt độ đang lên cao nhanh chóng thì bị tạm hoãn bởi một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài vọng vào. Hắn bước
vào lại thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về mình...
"Phong, cậu đến rồi sao?"
Một người bước gần đến chỗ Dương Phong, quàng lấy vai hắn, vui vẻ kéo
hắn vào gần giường, rồi cả bọn cười rộ lên như ngụ ý thâm hiểm.
Hàn Nhi mặt méo xệt. Những người thế này nó gặp không ít nhưng vẫn có
cảm giác lợ ngợ. Đây là cái cảm giác quen người trong cái thế giới ngầm
sao? Bọn họ vui vẻ, không kiêng nể bất cứ thứ gì, miễn là thích thì sẽ
thẳng thắn mà nói đến cùng... khiến những mục tiêu bị họ đâm chọt sắp
điên mà nhảy dựng ra khỏi giường rồi
"Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người về đi" Hắn lãnh đạm nói, đi lại
chiếc ghế sô pha thả người ngồi phịch xuống dưới, tay cầm điện thoại,
mặc kệ những người kia sẽ phản ứng thế nào
Nhưng bọn người áo đen dường như không có ý định rời khỏi đây, ai ai
cũng đều trưng ra bộ mặt bất mãn, không đồng tình, lại muốn níu kéo
quyết định của hắn....
"Đếm đến 3..." Mọi người ai nấy nghe số 3 là sợ xanh mặt, bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, ý định rời khỏi đây đã nảy ra trong đầu. Trong BLACK ai cũng đều biết, Dương Phong rất thích chơi trò đếm số để ép buộc một
người nào đó. Và bây giờ thì trò chơi này đang bắt đầu được thi hành...
"1...."
Hắn vẫn điềm tĩnh, tay kéo qua kéo lại trên màn hình điện thoại. Cánh cửa phòng đã mở, mọi người lần lượt đi ra
"2..."
Chột dạ..thật sự rất chột dạ, cả bọn như xô đẩy nhau, chen lấn đến độ vài tiếng kêu la chí chóe vang lên vì bị giẫm đạp..
"3...."
Lời nói vừa phát ra, hắn nhanh chóng đứng dậy, đóng sầm cửa lại, khóa trái cả bên trong. Cái đám người phiền phức này....
"Bạn cậu sao?"
"Ừm, họ nói gì thì đừng quan tâm" Cái đám người không biết trên biết
dưới đó, lại tùy tiện vào phòng bệnh nhân làm ồn, để xem tôi xử các
người thế nào
"Đừng quan tâm?" Vậy đây là ý cậu cậu sao Dương Phong? Ok, coi như tôi
chưa nghe thấy gì, xém chút nữa thì tôi bị cái từ 'chị dâu' này làm cho
phát điên rồi...
Dương Phong cũng đột nhiên đứng phắt dậy, khiến cho ánh mắt H