Snack's 1967
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326413

Bình chọn: 7.5.00/10/641 lượt.

rồi có ý

gì? Mà đối với Hàn Nhi mà nói, những chuyện không thể hiểu thì nó hoàn

toàn không có hứng thú..

Lặng lẽ bước vô chỗ ngồi, nó đưa ánh mắt mình thơ thẩn ra cửa sổ nhân lúc chờ phát đề kiểm tra

Tại sao Dương Phong trở về thì trong đầu nó lại có nhiều suy nghĩ hỗn loạn thế này.

Dương Phong…

Hắn đích thị là một cơn gió…

Đến rồi đi nhưng vẫn để lại một chút gì đó khiến người khác phải suy ngẫm....

Một ngày bận rộn, cửa hàng làm bánh vốn đông khách. Dạo này trên công ty chính lại đề xuất thêm vài sự kiện dành cho khách hàng. Một trong những sự kiện đó là dạy khách hàng làm bánh. Vì gần đến ngày Valetine nên

phần đông số lượng khách đều muốn làm một loại bánh nào đó có liên quan

đến thứ kẹo ngọt ngào - sô cô la. Là người phụ trách riêng về mảng này,

Hàn Nhi không thể thoát.Nên số lượng công việc nó phải làm nhiều gấp bội thường ngày....

Hàn Nhi cứ loay hoay, tất bật với việc của mình. Lúc chạy chỗ này, lúc

đứng chỗ kia. Chẳng biết từ lúc nào nó đâm ra nói nhiều hơn trước..

Ngồi trong một quán club quen thuộc, Dương Phong cố gắng quen lại với

thứ âm thanh mà hắn đã từng quên. Nhưng vẫn có một tâm trạng thấp thỏm

không yên, nốc cạn ly rượu trên tay, Dương Phong quay sang một cô gái

ngồi kế bên….

“Có việc bận nên anh về trước, em ra chơi với bọn họ đi”

Dương phong nở một nụ cười tươi, vuốt nhẹ gò má hồng hồng của cô gái.

Hôm nay hắn không có hứng thú lắm trong việc vui chơi này. Vả lại dù sao hắn cũng đã ở đây 2 tiếng, giờ nên về thì hơn, mang tiếng là đi học lại nhưng hắn vẫn phải tiếp nhận văn kiện của công ty đưa về nhà hằng ngày. Và hôm nay ở nhà đang có một chuyện rất thú vị đang chờ hắn

Cô gái nhẹ nhàng đứng lên, không nói một lời nào rồi nãy nãy bỏ đi ra

phía đông người. Dương Phong cũng đứng dậy, hắn lôi điện thoại ra bấm

vài chữ rồi nhấn nút send cho toàn bộ list “BLACK” trong điện thoại

From: Dương Phong

20**/02/09 10:48PM



Bước đi trên phố Lăng Tuyền, đôi chân khập khiễng bước một bước lại sụm

một bước. Hôm nay là ngày đầu tiên, mà nó phải chạy qua chạy lại nhiều

lần thế này, và kết quả là bây giờ đôi chân đang dần mất đi cảm giác..

Nếu thế thì những ngày sau, nó phải chạy bao nhiêu nữa....

Vừa về đến nhà, Hàn Nhi nằm ngay xuống sàn, đôi mắt không mở nổi, cơ thể không động đậy. Hiện bây giờ chỉ có hoạt động “ Hít thở” là nó có thể

điều khiển bình thường. Bỗng dưng có tiếng động ngoài cửa, Hàn Nhi hơi

lo lắng, nó đưa mắt nhìn sang mấy đứa em. Đứa nào đứa nấy cũng chỉ chung một vẻ mặt – tò mò và hơi chút sợ sệt

“Chào cô, cho tôi hỏi…”

Nó vừa mở cánh cửa, hé đầu ra khỏi cửa thì thấy 2 người đàn ông, một

người mặc áo vest, đeo kính trông khá lịch lãm, tri thức, tay cầm một

túi xách đen. Người còn lại thì mặc quân phục sĩ quan. Hàn Nhi hơi nhướn người vào trong nhà, mắt ánh lên nét khó hiểu

“Cô có phải là Dương Hàn Nhi không?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Xin lổi đã làm phiền vào lúc này, nhưng có vài việc…”

“Các anh cứ nói…”

Thấy vẻ hơi ngập ngừng của hai người bọn họ, Hàn Nhi lên tiếng. Thật

tình thì nó không muốn biết bất cứ cái gì cả. Tìm đến Dương Hàn Nhi này, chắc không phải là việc vinh quang gì rồi. Nhưng vì phép lịch sự, nó

vẫn cố gắng gượng, kiên nhẫn nghe hết sự tình

“Căn nhà này... vốn là một tài sản của nhà họ Kỳ..”

Hàn Nhi hơi thoáng giật mình một chút. Ánh mắt đăm chiêu, não nó cần

hoạt động để phân tích tình hình hiện tại. Có một người lạ vừa đến và

bảo căn nhà nó vừa mua là một tài sản của gia đình nào đó?? Chứ không

phải là nhà của Dương Hàn Nhi này sao??

Nó nuốt nước bọt, nó cố gắng giữ bình tĩnh, đứng yên nghe hết câu..

“Cô hãy xem tờ giấy này…” - vừa nói ông ấy vừa lấy ra trong chiếc cặp

xách một tờ giấy rồi đưa trước mặt Hàn Nhi. Không ngần ngại nó cũng cầm

lên xem qua một lượt. Đôi mắt đen lướt liên tục trên tờ báo cộng thêm

lời giải thích "tận tình" của người đang đứng trước mặt, Hàn Nhi bắt đầu hoang mang

“Nếu tính luôn cả căn nhà nhỏ của cô thì diện tích đúng chính xác là

920m vuông. Đâylà bằng chứng xác thực nhất cho việc chứng minh căn nhà

nhỏ của cô cũng thuộc tài sản của nhà họ Kỳ… Tôi không biết cô làm cách

nào để mua chỗ này, nhưng chúng tôi chưa đề đăng thông tin nào về việc

bán một căn phòng nhỏ như vậy cả. Vốn dĩ đây là một nhà kho…”

Nhà kho..

Hàn Nhi đông cứng khi nghe cái từ này. Đôi chân nó như muốn khụy xuống

nền gạch, đôi bàn tay run run cầm mảnh giấy trắng ghi đầy đủ chi tiết.

Cả họ tên chủ nhà là Kỳ Dương Phong.

Hàn Nhi nhớ lại câu nói đầy ẩn ý hồi sáng

“Cô chuẩn bị dọn nhà đi”

Tên khốn đó. Lại là hắn…

"Anh.. là luật sư..???"

Giọng điệu hơi ngập ngừng, không pahi3 vì Hàn Nhi sợ mà là do nó quá tức không thể nói nên lời. Hai hàm răng cứ va vào nhau côm cốp, mặt mũi tối xầm lại, nó nhìn trâng trâng vào người mà nó cho là luật sư

"À, xin lỗi, tôi cũng quên giới thiệt, tôi là Lôi Quân, luật sư nhà họ Kỳ"

Kết thúc câu nói, cánh cửa nhà Hàn Nhi lập tức đóng sầm lại, ông luật sư lập tức lùi về một bước, mặt kinh hãi, thở hồng hộc. Vì cơ bản, một

người nào đó đ