
ời gian không để lại dấu vết nơi cô, chỉ là cô bây giờ đã trở
thành một người phụ nữ càng mặn mà và quyến rũ.
Hứa Đông Dương đưa tay ôm mặt, anh muốn dùng hơi lạnh
của những viên đá làm cho mình bớt nóng, đầu óc anh bây giờ đang bị ong lên bởi
tin cô đã ly hôn.
Hứa Đông Dương nhìn chằm chằm vào Tô Dao, men rượu bây
giờ đã ngấm vào anh, sắc mặt anh theo đó càng lúc càng trầm xuống. Anh quay đầu
nhìn sang thư ký Trương bên cạnh, nói: “Thư ký trương, tôi uống rượu nên không
thể lái xe về được, cô gọi cô Cố qua đây lái xe đưa tôi về.”
Thư ký Trương nhìn Hứa Đông Dương với ánh mắt kỳ lạ,
đứng dậy tiến về phía Tô Dao, nói với cô vài câu theo lời dặn của anh. Tô Dao
xoay đầu nhìn sang phía anh, anh nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa
xoa trán, dường như rất mệt.
Tô Dao hơi chần chừ một lát, cuối cùng cũng tiến lại
phía anh, cúi nửa người khẽ nói: “Phó tổng Hứa, phó tổng Hứa, anh không sao
chứ?”
Hứa Đông Dương chỉ “ừ” một tiếng, nhưng không có ý
đứng dậy, Tô Dao khó xử quay đầu nhìn về phía sau, người lớn tuổi nhất ở đây là
thư ký Trương, cô Trương không ngại ngần, tiến lại giúp Tô Dao một tay.
“Tôi và cô cùng xuống dưới, đưa phó tổng Hứa lên xe
rồi tính tiếp.”
Thư ký Trương và Tô Dao, người bên phải, người bên
trái cố gắng dìu Hứa Đông Dương đứng dậy xuống lầu, ngoài việc bước hơi liêu
xiêu thì Hứa Đông Dương vẫn rất bình thường.
“Vuống nhiều quá, rượu lần này lại bốc lên rồi.”
Thư ký Trương lắc đầu nhìn Tô Dao, dìu Hứa Đông Dương
đứng dựa vào xe, ra hiệu cho Tô Dao mở cửa xe. Hứa Đông Dương dựa vào đầu xe
đứng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên, xem ra có vẻ tỉnh táo hơn: “Thư ký Trương, cô
cứ về đi, một mình cô Cố là được rồi. Chốc nữa cô đợi thanh toán tiền cho họ,
để cho họ chơi tiếp, chơi thoải mái thì thôi.”
Tô Dao nhìn thư ký Trương, đáp lại một tiếng rồi leo
lên xe. Thư ký Trương nói địa chỉ của Hứa Đông Dương cho Tô Dao rồi dặn dò vài
câu, sau đó đứng nhìn chiếc xe dời đi cho đến khi khuất bóng.
Đây chính là tình huống mà Tô Dao không muốn gặp phải
nhất.
Tô Dao chăm chú lái xe, Hứa Đông Dương ngồi sau không
lên tiếng, có thể là anh đã thực sự say rồi. Tô Dao thầm nghĩ, thế nhưng trong
lòng không tránh khỏi cảm giác bất an, trong tiềm thức cô vẫn cảm nhận được sự
nguy hiểm cận kề.
Nhà của Hứa Đông Dương nằm ở khu đô thị cao cấp phía
đông thành phố, khi lái xe tới đó đã hơn 10 giờ đêm. Tô Dao lái xe vào khu đô
thị, tìm tới tòa nhà theo lời dặn của thư ký Trương, mở cửa, dừng xe lại. Bốn
bề là màn đêm tĩnh mịch. Tô Dao ngồi ở ghế lái, chần chừ hồi lâu, rồi ngẩng đầu
nhìn vào kính chiếu hậu.
Hứa Đông Dương ngồi đó trong bóng tối, im lặng nhìn
cô, ánh mắt tỉnh táo, thái độ lạnh lùng, không có vẻ gì là uống say.
Tô Dao như bị kim châm, nhanh chóng quay đầu lẩn tránh
ánh mắt của Hứa Đông Dương: “…Phó tổng Hứa, đến nơi rồi.”
Đằng sau không có tiếng nói, Tô Dao cũng không dám
quay đầu nhìn lại. Trong khoang xe tĩnh lặng, hai người cứ ngồi im như vậy.
Trên con đường phía trước khu đô thị có một vài chiếc
xe chạy qua, ánh đèn pha của những chiếc xe đó chiếu sáng xung quanh trong một
khoảnh khắc rồi tất cả lại chìm vào màn đêm đen tối.
Hứa Đông Dương ngồi đó, nhìn Tô Dao ngồi phía trước,
cô cúi đầu nhìn sang một bên, thân hình nhỏ nhắn của cô dường như cứng lại vì
lo sợ.
Hứa Đông Dương nắm chặt tay cho đến khi thấy đau. Sự
đau đớn này giúp anh giữ được vẻ ngoài lạnh lùng và duy trì được giới hạn giữa
hai người ở một chừng mực như người bình thường.
Tô Dao dần dần cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó
khăn, sự tồn tại của người đàn ông ngồi đằng sau như kim châm thẳng vào thần
kinh của cô. Tô Dao như thấy mình rơi vào vực sâu không thể giãy giụa, dần dần
ngạt thở.
Hứa Đông Dương đột nhiên ngồi dậy mở cửa xe bên hông
đi xuống, sau đó anh tiến lại đằng trước mở cửa xe ghế lái, nhìn Tô Dao cười
lạnh băng: “Xuống đi.”
Tô Dao làm theo lời Hứa Đông Dương, xuống xe. Anh
không nhìn cô, lấy chìa khóa trên kệ lái, sau đó đóng sập cửa xe, đứng yên lặng
ở đó.
Hai người cứ đứng như vậy. Áp lực từ phía Hứa Đông
Dương càng lúc càng rõ rệt. Anh đứng chặn lối ra, không có ý tránh đường.
Cổng nhà xe mở to, hơi ấm hiếm hoi bị làn gió đêm thổi
vào cuốn sạch, khi nãy trên xe còn ấm, bây giờ Tô Dao cảm thấy cái lạnh buốt
đến tận xương tủy.
Trên người cô chỉ khoác một chiếc áo khoác ngắn, bên
trong là một chiếc áo len mỏng nên dường như không thể chống chọi được với cái
lạnh ban đêm giữa mùa đông rét mướt, Tô Dao khẽ co người lại. Dường như thấy
được hành động của Tô Dao, Hứa Đông Dương xoay người lại nhìn cô hai giây, cởi
áo khoác trên người mình, không đợi cô từ chối, choàng chiếc áo khoác to lên
người cô.
Hơi ấm ôm trọn lấy cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Chiếc ái khoác dễ dàng ôm trọn cả người cô, giống như
cô nằm trong vòng tay anh vậy. Mỗi lần nằm gọn trong vòng tay anh, cả người cô
dường như bị anh nhấn chìm.
Ký ức ấy làm đau Hứa Đông Dương, khiến anh vội vã
buông tay, lùi lại phía sau một bước.
“Cô lái xe tôi về.”
Hứa Đông Dương đặt chìa kh