
ẩy Cố Nguyên một cái: “Cái thằng này, có
việc gì thì phải thảo luận với Dao Dao, làm sao có thể như thế, con bé không
muốn về thì con ăn thịt nó à?
Cố Nguyên không nói gì, quay người đi ra khỏi nhà bếp.
Hai bà mẹ đưa mắt nhìn nhau. Mẹ Tô Dao khẽ đẩy đẩy Tô
Dao: “Sao vậy? Cãi nhau à?”
Thái độ của Cố Nguyên bộc lộ khã rõ rệt, mượn lý do
không qua nữa, Tô Dao cười miễn cưỡng: “Chỉ cãi nhau vài câu thôi mẹ ạ, không
sao đâu ạ.”
“Thằng này.” Mẹ Cố Nguyên tức giận đập thớt, bỏ đồ
đang cầm trong tay sải bước ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Thằng này, không nể mặt
vợ gì hết, hôm nay mẹ sẽ dạy dỗ mày.”
Mẹ Tô Dao nhìn thấy, vội chạy ra kéo mẹ Cố Nguyên lại:
“Không phải con nó nói rồi sao, chỉ cãi nhau vài câu thôi mà, có nhà nào sống
mà không có xích mích gì đâu. Sắp tết rồi, chị đừng đi mắng Cố Nguyên nữa, nó
cũng hơn ba mươi rồi, con nó cũng có sĩ diện nữa!”
Tô Dao ngăn mẹ Cố Nguyên lại: “Mẹ, thực sự không có
chuyện gì đâu mà, để con đi nói chuyện với anh ấy.”
Mẹ Cố Nguyên bị mẹ con Tô Dao ngăn lại. Mẹ Tô Dao kéo
mẹ Cố Nguyên rồi lườm Tô Dao, Tô Dao quay người đi ra ngoài tìm Cố Nguyên.
Cố Nguyên đang đứng hút thuốc ở ban công tầng hai.
Tô Dao đóng cửa lại, chậm rãi đến đằng sau Cố Nguyên.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô nhưng không quay đầu lại.
Cố Nguyên đang giận.
Anh làm sao vậy? Sau khi nhìn thấy phản ứng của Tô Dao
ở siêu thị, anh đột nhiên trở nên khác thường. Sự nhẫn nại và lòng bao dung của
anh trong chốc lát đều biến mất, anh còn định dùng sức mạnh để níu giữ cô bên
mình.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Tô Dao trong tình trạng tan
nát cõi lòng, mà sự đau khổ ấy đều vì Hứa Đông Dương.
“Nếu anh muốn về Bình Thành thì chúng ta cùng về.”
Tô Dao đứng sau lưng anh nói.
Bên ngoài có mấy đứa trẻ đang đốt pháo, bụi pháo bay
khắp trời, đẹp rực rỡ.
Điếu thuốc lá trên tay Cố Nguyên lập lòe, cho đến khi
cháy vào tay anh mới cảm thấy bỏng rát. Cố Nguyên đưa tay dập thuốc, quay lại
nhìn Tô Dao.
Tô Dao im lặng đứng nhìn anh.
Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Hứa Đông Dương là người yêu đầu tiên, cũng là người
yêu duy nhất của cô. Trước đây cô đã dành tất cả tình cảm của mình để yêu anh,
tình cảm ấy khắc sâu trong ký ức cô, vì vậy cô mới dao động nhiều như vậy trong
lần gặp lại sau nhiều năm xa cách.
Thế nhưng hiện thực là hiện thực.
Suy nghĩ ấu trĩ thôi thúc cô và Cố Nguyên kết hôn ngày
trước đã chứa đựng rất nhiều hiểm họa khôn lường, đây là một sai lầm không thể
cứu vãn. Sau này, việc ly hôn với Cố Nguyên lại càng là sai lầm.
Quay về đi!
Tô Dao quả nhiên hạ quyết tâm.
Sáu năm qua đã gây dựng quá nhiều thứ, cô không thể
lẩn tránh và xem nhẹ, chỉ có thể đương đầu với
Cố Nguyên nhìn cô hồi lâu rồi mới cất giọng chậm rãi:
“Dao Dao, em có biết là mình đang nói gì không?”
Tô Dao cười cười: “Em biết. Nhưng có một số chuyện,
trước khi anh đưa ra chọn lựa, em muốn nói rõ ràng với anh.
Em lựa chọn quay về cùng anh, đồng ý ở bên cạnh anh,
chủ yếu là sự lựa chọn của em không phải em có tình cảm với anh.
Em nghĩ rằng hôn nhân có tình yêu mới hoàn mỹ và lý
tưởng nhưng những thứ phải suy nghĩ cho hôn nhân lại nhiều hơn tình yêu rất
nhiều. Từ một góc độ nào đó, chúng ta là hai người phù hợp để chung sống với
nhau. Còn vì Tô Thư, em thực sự không nhẫn tâm phá vỡ sự nhận thức của con bé
về gia đình.
Nhưng em và anh lúc đầu kết hôn là một sai lầm, ly hôn
lại càng là một sai lầm. Bây giờ nếu chúng ta tái hợp cũng là một hành động
không có trách nhiệm. Vì vậy em muốn về Bình Thành, tránh xa những phiền nhiễu
không cần có, coi đây là thời gian để anh suy nghĩ lại cho rõ ràng.
Không nói đến tình nghĩa bao năm từ nhỏ đến lớn, cũng
không nói đến thói quen và sự dựa dẫm khi sống cùng nhau suốt bao nhiêu năm
qua, anh phải biết rằng em là một bà mẹ đã có con, Tô Thư không phải con ruột
anh. Em hi vọng anh hiểu rõ mình đang làm gì, mình muốn làm gì.”
Tô Dao cười đau khổ: “Cố Nguyên, anh biết không? Có
nhiều lúc em nghĩ rằng, anh muốn tiếp tục ở cạnh em có phải là một thói quen
hay không. Anh hiểu lầm thói quen sống này thành tình cảm anh dành cho em.
Trong cuộc sống em không phải là một người phụ nữ dũng
cảm, nhưng em có cách suy nghĩ của em. Em bình thường, không có gì hơn người
khác, vì vậy em không thể chắc rằng em có thể dựa v tình cảm này để sống với
anh lâu dài.
Thứ em cần rất đơn giản. Anh có thể cho em mọi thứ em
đã kỳ vọng trong hôn nhân, nhưng em không biết yêu cầu của anh là gì, em không
biết có thể đáp ứng tất cả hy vọng của anh đối với hôn nhân trong cuộc sống sau
này hay không.”
“Dao Dao.” - Cố Nguyên bước lên trước ngắt lời cô -
“Anh là một người đàn ông đã trưởng thành, anh hiểu rõ thứ mình cần là gì.”
Tô Dao im lặng. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, cô
không còn cảm nhận thấy sự lạnh lẽo từ anh, anh lại trở về trạng thái nhẹ nhàng
và hiền hòa: “Dù nói gì đi nữa, em đưa ra quyết định này khiến anh rất vui
mừng.”
Khi hai người vừa xuống dưới nhà thì bố mẹ hai bên đã
bắt đầu bày biện đồ ăn, nhìn thấy thần sắc của họ, hai bà mẹ đều lườm con rồi