
Nguyên khẽ nói: “Phòng triển lãm của anh dù có mở ở
đâu cũng giống nhau, ở đây, chúng ta trở về chắc mọi người rất vui. Anh sẽ bán
nhà ở Nam Thành rồi mua một căn ở gần chỗ bố mẹ, như vậy Tô Thư cũng sẽ vui,
các bạn của con bé đều ở đó.”
Tô Dao im lặng không nói gì.
Cố Nguyên dừng lại: “Nếu em đồng ý thì có thể đến công
ty của bố làm, như vậy em sẽ có nhiều thời gian chăm sóc Tô Thư… cả nhà ta sẽ
sống vui vẻ hạnh phúc, như vậy không tốt sao?”
Khi cô là vợ anh, anh không dám dùng một cuộc hôn nhân
trao đổi lợi ích để níu giữ cô, sợ không công bằng với cô; đợi đến khi anh và
cô đã li hôn, anh muốn dành lại cô, lại sợ mất đi tình cảm, khiến trái tim anh
cũng vì vậy mà đau đớn.
Tô Dao không trả lời câu hỏi của Cố Nguyên.
Tiếng điện thoại phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Là
điện thoại từ nhà gọi đến, giọng mẹ Tô Dao sang sảng vang lên trong điện thoại:
“Cố Nguyên, Dao Dao đâu?”
“Cô ấy đang bên cạnh con, mẹ đợi một chút.”
Cố Nguyên đưa điện thoại cho Tô Dao. Tô Dao không dám
nhìn thái độ của anh, cúi đầu đón lấy điện thoại: “Mẹ.”
“Dao Dao, công ty con điện thoại tới mười mấy lần,
điện thoại của con tắt máy, họ nói là muốn tìm con. Bên đó có việc gấp, muốn
con quay về.”
Tô Dao khẽ nhíu mày, ngồi thẳng người dậy: “Có việc gì
ạ?”
“Mẹ cũng không biết, con tự gọi điện lại đi.” Nói rồi
bà đọc cho cô một dãy số dài, là số máy cầm tay của Hứa Đông Dương.
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh đã ngồi thẳng
người dậy, xoay lưng lại với cô, châm thuốc hút.
Tô Dao do dự hồi lâu, sợ công ty có chuyện thật, cuối
cùng cũng quay số điện thoại của anh.
Điện thoại chỉ vang lên một hồi chuông đã có người bắt
máy, giọng Hứa Đông Dương đầy mệt mỏi: “Tô Dao.”
Cô thót tim lại, dù cách như vậy nhưng chỉ cần nghe
thấy giọng nói của anh là trong lòng cô đã đau đớn tê tái.
Tô Dao thở dài, cố gắng trấn tỉnh lại. Cố Nguyên ngồi
trước mặt, xoay người lại nhìn cô, cô giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Làm sao
thế?”
“Em muốn nghỉ việc, chỉ còn nửa tháng cũng không ở lại
ư?”
Anh đột nhiên nghe được tin xin nghỉ của Tô Dao từ
phía Hàn Thụy, ngay lập tức anh hiểu vấn đề gì đã xảy ra.
Cô muốn đi.
Điều đó khiến anh cảm thấy tức giận. Anh gọi điện cho
cô thì máy tắt, cuối cùng anh tra ra được số điện thoại gia đình mà cô kê khai
tại phòng nhân sự, mẹ Tô Dao không hiểu sự tình bèn thông báo cho Tô Dao.
Anh đã biết rằng cô và chồng trước của cô ở cạnh nhau.
Anh đã cố gắng để dành cô lại, nhưng ngoài việc đẩy cô càng xa và đứng nhìn cô
với người đàn ông đó ở cạnh nhau, anh chẳng còn cách nào khác.
Tô Dao không trả lời.
“Xin lỗi em, anh xin lỗi về chuyện lần trước, là anh
quá kích động.”
Người đàn ông kiêu ngạo chưa bao giờ chịu cúi đầu
trước ai giờ lại xin lỗi cô.
“Về đi, Tô Dao.”
Tay Tô Dao trống không, cô quay đầu lại, chỉ thấy Cố
Nguyên giật chiếc điện thoại, ném mạnh sang một bên.
“Không được đi.” Anh cất giọng trầm trầm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Nguyên đưa Tô Dao về nhà,
chào tạm biệt Hứa Phóng.
Hai người tuyệt đối không nhắc đến cuộc điện thoại của
Hứa Đông Dương, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, họ vẫn quay về chuẩn bị đón
Tết.
Nhà Tô Dao và nhà Cố Nguyên là những gia đình sống lâu
đời ở Bình Thành, mỗi khi tết đến, bạn bè thân thích đến thăm đông đúc. Vẫn còn
hơn mười ngày nữa mới tết nhưng mọi người đã đến nhà chúc Tết, biếu quà. Bố mẹ
hai bên phải ở nhà để tiếp đón bạn bè. Vì vậy việc sắm sửa Tết được giao cho Tô
Dao và Cố Nguyên.
Đại gia đình như gia đình họ Tô, họ Cố rất coi trọng
truyền thống, chuẩn bị mua sắm hàng hóa trước khi sang năm mới là một việc rất
quan trọng, lần này cũng may Cố Nguyên ở nhà, muốn mua gì thì anh sẽ lái xe trở
về, đỡ tốn công sức.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tô Dao và Cố Nguyên cùng
nhau đón tết kể từ sau khi hai người kết hôn.
Mẹ Cố Nguyên đưa cho anh một danh sách dài, bên trong
có chi tiết những thứ cần phải mua. Hai người phải lái xe vài vòng đi đi về về
quanh Bình Thành mới mua được hết những thực phẩm ở nơi này, còn những thứ khác
thì đi siêu thị mua.
Tới siêu thị, Cố Nguyên đẩy xe, Tô Dao đi phía trước
dẫn đường.
Lúc này ở siêu thị chật kín những gia đình nhỏ, họ còn
đem theo con cái cùng đi, nhà nhà, người người đều chuẩn bị cho ngày tết quan
trọng nhất trong năm.
Tô Dao mỗi lần lấy đồ gì đều hỏi ý kiến Cố Nguyên, có
lúc anh chỉ mỉm cười nói được, có lúc anh đưa ra ý kiến phản đối, nhìn họ giống
như một đôi vợ chồng trẻ tình tứ.
Tô Dao quay người đặt lại túi mộc nhĩ mà Cố Nguyên
phản đối lên kệ hàng, nhân lúc anh không để ý thì kín đáo nhìn xuống.
Trong túi áo của cô, điện thoại không ngừng rung, tiếng
ồn ào ở siêu thị đã át đi tiếng rung của điện thoại, Cố Nguyên không nhận ra.
Nhưng tiếng rung đó giống như từng nhát dao đang xuyên vào tim cô, dần dần
khiến cô cảm thấy buồn bực.
Tô Dao là người phụ nữ rất coi trọng cuộc sống gia
đình. Lúc đầu, hạnh phúc mà cô mong đợi rất đơn giản, cô chỉ muốn tìm một người
đàn ông để yêu, không đòi hỏi anh phải xuất sắc hay có điều kiện như thế nào,
cô chỉ muốn cùng anh sống một cuộ