
y ngay từ đầu làm sai không chỉ có một mình
em, anh cũng có cái sai của anh” – Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao – “Dao Dao,
nếu sau này chúng ta muốn ở cạnh nhau, tiếp tục đi bên nhau thì sự việc này sớm
muộn cũng là một cản trở trong cuộc sống hôn nhân của chúng ta và đeo bám mãi
trong lòng chúng ta. Phải lừa dối, lo lắng, không bằng hãy giải quyết chúng một
lần dứt khoát.”
Biết Hướng Đông Dương tới thăm con, Cố Nguyên hoàn
toàn thay đổi những suy nghĩ của mình là muốn ổn định gia đình trước.
Như vậy chỉ làm cho những lời nói dối giống như cục
tuyết, càng lăn càng to. Anh muốn xử lý toàn bộ sự việc một cách rõ ràng.
Ngay từ ban đầu, động cơ mà anh và Tô Dao kết hôn
không đơn giản, điều này dẫn tới những vấn đề gần như không thể giải quyết được
trong cuộc sống của họ sau này. Nếu anh và Tô Dao cứ tiếp tục giấu giếm sống
tiếp như vậy, anh có thể thấy trước được, những mâu thuẫn và những vấn đề đã
tồn tại sẽ ngày càng nghiêm trọng. Lấp sau vẻ ngoài bình yên đó không phải là
bản chất sự việc, nếu muốn sau này không phải chịu đựng những rắc rối lo lắng
thì mọi người nên giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ của chúng.
Đứng ở góc độ của Cố Nguyên mà nói, dù Hướng Đông
Dương là bố đẻ của Tô Thư nhưng anh không hề có ý định giao con bé cho anh ta.
Tô Thư vẫn là đứa con mà anh và Tô Dao nuôi nấng từ nhỏ, ba người đã trở thành
một gia đình hoàn chỉnh. Con vẫn còn nhỏ, hai người có thể cho con từ từ học
cách tiếp nhận thêm một người bố nhưng không thể phá hỏng cuộc sống hiện tại
của con, ép nó nhận một người xa lạ làm cha đẻ của nó.
“Anh có biết mình đang nói gì hay không?”
Tô Dao vừa giận vừa lo lắng nhìn Cố Nguyên: “Bố mẹ làm
sao có thể chấp nhận chuyện như vậy…”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên ôm chặt Tô Dao, thở dài: “Em có biết không,
thực ra anh cũng giống em, đều bị dằn vặt bởi những vấn đề rất lớn. Chúng ta lo
sợ những việc chúng ta làm sai sẽ làm tổn thương những người thân nhất bên cạnh
chúng ta, thế là chúng ta càng lúc càng nói dối nhiều hơn, càng sai lầm nhiều
hơn để che đậy những sự việc đã xảy ra.”
“Em vẫn chưa ý thức được những sai lầm chúng ta phạm
phải hay sao, làm như vậy kỳ thực chúng ta càng lúc càng làm sự tổn thương thêm
trầm trọng. Chúng ta không muốn làm tổn thương những người chúng ta yêu thương
nhất, kết quả là tất cả những gì chúng ta đã làm lại làm tổn thương họ sâu
sắc.”
Cố Nguyên ôm Tô Dao vào lòng: “Nếu sáu năm trước em
thẳng thắn nói cho bố mẹ biết việc em có mang, có thể khi đó gia đình sẽ rất
phẫn nộ nhưng bây giờ sẽ không có những vấn đề như thế này, hơn nữa đã sáu năm
rồi, anh tin rằng những vấn đề khi đó sẽ được giải quyết khi em thành khẩn nói
cho mọi người biết.”
“Cũng như vậy, nếu trước đây anh có thể dũng cảm hơn,
thành thật hơn, nói với gia đình rằng anh đang nợ tiền, gia đình tuy rất giận
nhưng chắc chắn sẽ động viên giúp đỡ anh. Anh cũng tin là những vấn đề của anh
bây giờ đã được giải quyết, công ty bây giờ đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa anh và em
sống cùng nhau sẽ không có những vấn đề không thể giải quyết như hiện nay.”
“Anh biết nếu bây giờ chúng ta nói thật cho bố mẹ, họ
chắc chắn sẽ rất tức giận, rất thương tâm, rất thất vọng. Chúng ta bây giờ đã
làm cha làm mẹ rồi, cũng nên giải quyết vấn đề từ góc độ của người làm cha làm
mẹ. Em thử nghĩ kỹ mà xem, nếu sau này Tô Thư lớn lên gặp những vấn đề tương tự
như vậy, em sẽ hi vọng con thành thật nói cho em biết khiến em đau đớn trong
chốc lát, sau đó em động viên nó, giúp nó giải quyết vấn đề hay hi vọng nó giấu
em, tự nuốt đắng cay sống một cuộc sống lo âu sợ hãi?
Tô Dao nói không ra lời.
“Anh nghĩ rằng trong sự việc này chúng ta đều vì sự
kiêu ngạo, lòng ích kỷ và tuổi trẻ bồng bột mà làm sai rất nhiều việc. Anh
không muốn sáu năm sau anh sẽ lại ân hận vì những việc xảy ra ngày hôm nay.”
“Chúng ta cùng chủ động nói với mọi người, Dao Dao à.”
Cố Nguyên kéo Tô Dao đang gục đầu trong ngực anh: “Em
hãy nhớ rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng luôn đứng bên cạnh ủng hộ
em.”
Tô Dao tuy trong lòng lo lắng chồng chất nhưng bị
những lời của Cố Nguyên lay động, cô muốn thoát khỏi những đau khổ này, cô
không muốn ngày nào cũng phải dằn vặt do dự, cuối cùng cô cũng đồng ý với ý
kiến thành thật với mọi người về việc của Tô Thư.
Thế là mới sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã thức
dậy, đợi mẹ Cố Nguyên đưa Tô Thư xuống nhà đi dạo mới quyết định nói cho mẹ Tô
Dao trước.
Mẹ Tô Dao về mặt tình cảm sẽ nghiêng về phía Tô Dao
hơn, việc bà chấp nhận chuyện này cũng trở nên dễ dàng hơn.
Đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, mẹ Tô Dao bị mời tới
phòng khách, con gái và con rể đang căng thẳng ngồi đó đợi bà như muốn nói điều
gì. Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao như để động viên cô, Tô Dao ngập ngừng giây
lát, cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng: “Mẹ, chuyện ngày hôm qua mẹ hỏi
con có phải là còn liên lạc qua lại với Hướng Đông Dương không, tại sao anh ấy
lại tới nhìn con bé, bây giờ con muốn nói cho mẹ biết một số chuyện.”
Mẹ Tô Dao nhìn Cố Nguyên đang ngồi cạnh một cách lo
lắng và kinh ngạ