
n đề phức tạp sẽ trở nên đơn giản. Nếu tình cảm của Tô Dao đối với
anh giống như tình cảm của anh đối với Tô Dao thì cô sẽ không suy nghĩ quá
nhiều, cô tự nhiên sẽ muốn có đứa con thuộc về hai người.
Huống hồ trong hoàn cảnh phức tạp như thế này còn có
Hướng Đông Dương.
Nếu anh còn muốn tiếp tục đi cùng cô thì bây giờ không
phải là lúc để chất vấn cô. Việc bây giờ hai người cần phải làm là cùng nhau
giải quyết vấn đề Tô Thư.
Vì điều đó, Cố Nguyên nắm chặt tay lại, thực sự Tô Dao
đã cứa vào lòng anh một nhát dao, nhát dao này khiến anh đau tận tim gan, nhát
dao này khiến anh thức tỉnh từ trong hạnh phúc, khiến anh tự hỏi lại bản thân
mình về những vấn đề tồn tại giữa hai người.
Cố Nguyên bước tới, dừng lại trước mặt Tô Dao. Tô Dao
ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt cô xanh xao vì mất màu, làn da cô dường như trở
nên trong suốt, có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh.
Cố Nguyên nhìn Tô Dao, cảm nhận được sự yếu ớt của cô.
Anh đột nhiên nhận thức được rằng, dù cô đúng hay sai thì bản thân việc bỏ thai
cũng đã khiến cô bị tổn thương ghê gớm.
“Dao Dao.”
Cố Nguyên cúi đầu xuống trước mặt Tô Dao, nắm chặt lấy
tay cô: “Bác sỹ nói em bị viêm phổi, thời gian này em phải truyền nước ở bệnh
viện. Bây giờ có phải là em cảm thấy rất mệt đúng không?”
Tô Dao gật gật đầu, rồi ánh mắt chợt tỏ ra lo âu:
“Nhưng mấy ngày như vậy thì việc của Tô Thư phải làm thế nào?”
“Không phải còn có anh hay sao?”
Cố Nguyên khẽ vỗ về Tô Dao, bàn tay anh siết chặt lấy
cô, nhìn vào mắt cô, anh nói thật lòng: “Dao Dao, em cần phải học cách tin anh
nhiều hơn nữa.”
Nhìn Cố Nguyên lúc đó, Tô Dao đã muốn nói về chuyện
đứa con nhưng rồi lại
Cô muốn nói cho anh, cô không muốn dối gạt anh việc
lớn như vậy, nhưng anh bây giờ là người duy nhất ở bên cạnh cô khi cô gặp khó
khăn. Cô sợ, cô nghĩ đến được và mất nên lại không nói ra.
Cố Nguyên nhìn thấy sự do dự và chần chừ của Tô Dao
thì vỗ nhẹ vào tay cô. Mặc dù ý thức được những vấn đề còn tồn tại giữa anh và
cô, anh vẫn tự nói với mình phải cố gắng nhẫn nại, phải thích ứng với cô: “Đi
nào, chúng ta đi lấy thuốc, sau đó thì làm thủ tục nhập viện. Chút nữa anh sẽ
gọi điện về nhà, em không cần lo lắng. Em chịu khó nằm nghỉ, buồn ngủ thì ngủ
một giấc nhé.”
Tô Dao thực sự thấy rất buồn ngủ, lo lắng khiến cô kiệt
sức, truyền nước không bao lâu thì cô đã chìm vào giấc mộng.
Cố Nguyên nắm bàn tay của Tô Dao, nhìn cô thở đều đều
anh khẽ thở dài rồi đưa tay vuốt những sợi tóc rối trên trán cô: “Dao Dao, em
định giấu anh tới khi nào?”
Mẹ Tô Dao nhận được điện thoại của Cố Nguyên thì hốt
hoảng đến tái nhợt cả môi, bà vội đưa Tô Thư cho mẹ Cố Nguyên chăm sóc, còn
mình vội vàng tới bệnh viện. Khi bà tới nơi thì Tô Dao đã ngủ, Cố Nguyên đang
ngồi cạnh giường, nắm tay cô, không biết là anh đang nghĩ điều gì.
Mẹ Tô Dao đứng bên ngoài phòng bệnh, hít sâu, trong
lòng sợ muốn ngất, nếu con rể mà biết chuyện con gái sảy thai…
Bà không dám nghĩ tiếp.
Mẹ Tô Dao đẩy cửa bước vào khiến Cố Nguyên“Mẹ.”
Mẹ Tô Dao ngầm quan sát nét mặt của anh, cảm thấy anh
không có vẻ gì là đã phát hiện ra bí mật, bà không kìm được, thở phào nhẹ nhõm:
“Dao Dao làm sao vậy?”
“Cô ấy bị viêm phổi mẹ ạ.”
Cố Nguyên đưa tay vuốt nhẹ mặt Tô Dao: “Trong thời
gian này sức khỏe của cô ấy không tốt, ở nhà mọi người không chú ý, ban đêm cô
ấy bị cảm lạnh nên sốt nhẹ.”
Mẹ Tô Dao khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh con gái lắc
đầu: “Con gái tôi thời gian này sao mà vất vả quá.”
Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao không nói tiếp, không
biết là anh đang nghĩ gì.
Mẹ Tô Dao nhìn Cố Nguyên: “Cố Nguyên, con để mẹ chăm
sóc Tô Dao, con về nhà ăn chút gì đi.”
“Không cần đâu mẹ, con không đói, bây giờ con muốn ở
bên cạnh cô ấy.”
Cố Nguyên nhìn mẹ Tô Dao, cười: “Mẹ, ở đây đã có con
trông rồi, sức khỏe mẹ cũng không tốt, mẹ về nhà đi. Buổi tối nếu Tô Dao thức
dậy chắc cũng phải ăn thứ gì đó, mẹ xem buổi chiều còn gì không, nấu cháo cho
cô ấy.”
Mẹ Tô Dao nghe vậy liền đứng lên, định quay về nhà nấu
cháo cho con gái nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
“Vậy… được rồi, chút nữa mẹ tới.”
Mẹ Tô Dao lo lắng nhìn con gái con trai, cuối cũng
đành ra về.
Nếu phải giải quyết vấn đề của Hướng Đông Dương trước
tiên thì việc của Tô Thư nên làm thế nào?
Cố Nguyên ngồi bên Tô Dao, trầm ngâm nhìn gương mặt cô
đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Ban đầu anh nghĩ theo góc độ xấu nhất. Vạn nhất nếu sự
việc bại lộ, gia đình chắc chắn sẽ phản đối anh ở bên cạnh Tô Dao, vì vậy bây
giờ anh cần nhân lúc sóng yên bể lặng này làm lại thủ tục kết hôn với Tô Dao,
chỉ khi nào đã là người một nhà thì anh mới có khả năng chống chọi lại mọi áp
lực gia đình. Nếu không, người từ bỏ có lẽ sẽ là Tô Dao.
Nếu chuyện Tô Thư bị bại lộ thì đối với nhà Tô Dao
không khác nhau nhiều lắm, Tô Thư vẫn là cháu ngoại. Còn đối với bố mẹ anh lại
khác, họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết đứa cháu nội mà mình yêu thương bấy
lâu chẳng có chút máu mủ gì với mình?
Làm thế nào mới có thể an ủi bố mẹ mình đây?
Cố Nguyên nhìn Tô Dao khẽ thở dài. Dao Dao à