
ông?” Phong Lưu cầm dụng cụ bằng ngọc,
kỳ thật cũng đang xấu hổ, nhưng da hắn hơi ngăm, không nhìn ra sắc đỏ.
Thanh Hề nhăn mặt, tất nhiên là vẫn đau, nếu không
nàng đã không quấy rầy Phong Lưu.
“Ta bôi thuốc cho nàng.” Tuy là chuyện rất quang minh
chính đại, nhưng bầu không khí này quá mờ ám. Nếu có thể, Phong Lưu có nguyện
vọng dùng tay bôi thuốc, việc gì phải dùng đến dụng cụ.
Thanh Hề vừa xấu hổ vừa nhõng nhẽo, nhắm chặt mắt,
dáng vẻ tùy người làm gì thì làm, nhưng hai bàn tay và hai bàn chân nắm chặt
cho thấy nàng đang rất căng thẳng ngượng ngùng.
Bôi xong, Thanh Hề mở mắt nhìn Phong Lưu nói: “Đình
Trực ca ca, lần sau có thể bôi thuốc khi thiếp đã ngủ không.” Thuốc này tất
nhiên là không chỉ bôi có một lần.
Tay Phong Lưu run lên, không thể không thừa nhận, hắn
rất tình nguyện làm việc này.
Phong Lưu đi rồi, Thanh Hề nằm nghỉ nửa ngày đã thấy
ổn hơn, đến xế chiều bụng cũng hết đau, cho thấy Đào mama rất có năng lực,
không hổ là người trong cung.
Chỉ ba ngày sau Thanh Hề đã khỏe hoàn toàn, tự tới chỗ
Đào mama ở nói lời cảm ơn.
Đào mama tuy khoa trương thân phận, lúc nào cũng có vẻ
cao cao tại thượng, nhưng Thanh Hề đích thân tìm bà ấy nói lời cảm ơn cũng như
nịnh bà ấy, tuy bà ấy không thể hiện ra mặt, nhưng với hành động đó của Thanh
Hề vẫn rất cao hứng.
Thanh Hề sai Lâm Lang đứng chờ ngoài cửa, một mình vào
nói lời cảm tạ với Đào mama. Thanh Hề đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng uống hết chén
trà vẫn ko đứng dậy, Đào mama liền hiểu là nữ chủ nhân này có chuyện muốn nói
riêng.
Vì thế Đào mama sai nha hoàn Hồng Hỉ của mình ra,
trong phòng chỉ còn lại bà ấy và Thanh Hề.
“Phu nhân có chuyện thỉnh nói thẳng.”
Thanh Hề đỏ mặt, cố gắng nói rõ mục đích với chất
giọng nhỏ nhất có thể.
Đào mama thầm nghĩ trong lòng, vị phu nhân Quốc công
này tuy còn trẻ, nhưng hiểu biết không ít, các phu nhân khuê các bình thường
chỉ sợ không bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chỉ có những hồng nhan giam mình
trong cung cấm cả đời mới có thời gian rảnh để nghiên cứu những vấn đề đó.
“Không biết mama có không?”
Đào mama nghĩ đến chuyện từ khi vào Quốc công phủ,
Thanh Hề dành cho bà ấy rất nhiều ưu đãi, biết bà ấy thích yên tĩnh nên dành
trọn một khu nhà phía Tây cho bà ấy ở, còn tặng hai hầu gái để hầu hạ bà ấy.
Tây Khóa Viện này tuy không hoa lệ xa xỉ như Lan Huân Viện, nhưng cũng rất nhã
nhặn tinh tế, không phải dành cho kẻ tầm thường. Người ta vẫn nói có qua có
lại, nếu Thanh Hề hậu đãi mà không đòi hỏi gì, Đào mama còn cảm thấy e dè ngại
ngùng. “Có sẵn thì không có, nhưng tôi vẫn nhớ bài thuốc mà Quý phi để lại, tôi
sẽ chuẩn bị cho phu nhân.”
“Làm phiền mama.”
Người ta vẫn nói làm phụ nữ khó, làm mỹ nữ càng khó
hơn, làm mỹ nữ mười năm như một khó càng thêm khó, còn để làm một mỹ nữ đẹp từ
trong ra ngoài thì đúng là khó ngang lên trời.
Chỉ tiếc đương kim Thánh thượng không phải Thích Quý
phi sinh ra, nếu không Đào mama đã không xuất hiện ở Quốc công phủ.
Thanh Hề khỏe lại rồi, đương nhiên chuyện đầu tiên muốn
làm là đến thỉnh an Thái phu nhân, mấy ngày không gặp, hai mẹ con càng thêm
thân thiết. Thái phu nhân hỏi về sức khỏe Thanh Hề rất tỉ mỉ, tuy nàng ngượng
ngùng nhưng vẫn kể hết với Thái phu nhân, nhưng đương nhiên lược bớt nhiều chi
tiết.
Thanh Hề giống như con gái ruột của Thái phu nhân,
không giấu bà chuyện gì, thậm chí còn khiến Thái phu nhân cảm thấy đau lòng.
“Con vẫn còn quá nhỏ.” Thái phu nhân âu yếm xoa gương mặt hơi gầy của Thanh Hề,
kỳ thật Thanh Hề đã gần mười bảy tuổi, Nhị phu nhân ở tuổi đó đã sinh Tố Hân.
“Con cố gắng ăn uống nghỉ ngơi, ta sẽ nói với lão Đại,
bảo nó tiếp tục ở Tứ Tịnh Cư.” Thái phu nhân an bài như vậy là đã suy nghĩ rất
sâu sắc. Thứ nhất là sợ nếu phát sinh thêm lần nữa, Phong Lưu lại làm Thanh Hề
bị thương, thứ hai là sợ nếu nạp thiếp, ngộ nhỡ va chạm với Thanh Hề, nàng lại
phiền lòng. Đáy lòng Thái phu nhân muốn là nạp một người thiếp cho Phong Lưu,
sinh được một đứa con trai thì sẽ cho ra đi ngay lập tức.
Thanh Hề vốn cũng chẳng muốn Phong Lưu chuyển về Lan
Huân Viện, bởi vì sống như thế đã quen, cũng thấy rất tốt, đỡ bị ông lớn Phong
Lưu răn dạy cả đêm lẫn ngày. Điều khiến nàng buồn bực nhất, hắn làm ông lớn đã
quen, ở trên giường cũng không thay đổi bản chất, hoặc là phê bình nàng không
chuyên tâm, hoặc là phê bình nàng tư thế rời rạc, nghĩ đến đó Thanh Hề liền đỏ
mặt chỉ hận không thể đá con người kia xuống giường.
“Chuyện Cần Họa …” Quả nhiên Thái phu nhân cũng nhắc
tới Cần Họa.
“Lâm Lang cũng xin con ra ân, con đã đề cập với Đình
Trực ca ca, nhưng chàng vẫn cứng rắn muốn đuổi Cần Họa đi.” Thanh Hề trả lời
thật.
Về việc này Phong Lưu còn đặc biệt tìm đến Thái phu
nhân để tự giải thích.
“z, không thể ngờ đến lúc này đứa con khiến ta nhọc
lòng nhất lại là lão Đại. Từ nhỏ nó đã thích soi mói, nhiều thói xấu, người ta
cứ nói con út được chiều sinh hư, ta lại thấy lão Tứ cũng không nhiều thói xấu
bằng nó.” Thái phu nhân thầm oán trách.
Thanh Hề cười phì một tiếng, nàng cũng chung quan điểm
đó với Thái phu nhân.
Hai