
ình chuyện này cả nhà đều biết. Đỗ Tình Lam là
con gái Định Viễn Bá, được nuông chiều từ nhỏ, sau khi gả cho Phong Nhạc, tính
vẫn đỏng đảnh, vợ chồng thường xuyên lời qua tiếng lại. Khi Phong Nhạc đi nhậm
chức ở xa, Mi Thư Nhi còn đang ẵm ngửa, hai người từng cãi nhau một trận rất
lớn, chỉ vì Phong Nhạc muốn đến nhậm chức ở huyện Liên Hoa là một địa phương
thâm sơn cùng cốc, Đỗ Tình Lam không chịu cho Phong Nhạc đi, nhưng Phong Nhạc
không muốn sống cả đời dưới cái bóng của Phong Lưu, cố ý muốn đi. Đỗ Tình Lam
xót Mi Thư Nhi còn nhỏ, một hai không chịu đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hạ
quyết tâm không đi, tưởng có thể khiến Phong Nhạc cân nhắc mà ở lại. Ai ngờ
Phong Nhạc đi mà chẳng thèm từ biệt Đỗ Tình Lam, suốt ba năm cũng chưa từng gửi
cho Đỗ Tình Lam một lá thư nào.
Con trai bôn ba một thân một mình ở ngoài, Thái phu
nhân sao có thể yên tâm, khi nghe nói Phong Nhạc tự tìm được một người để nâng
khăn sửa túi, đương nhiên là bà đồng ý.
Ba năm không gặp, tình cảm vợ chồng đã bạc, nay Phong
Nhạc còn đưa về một người thiếp đã sinh con, cũng khó trách Đỗ Tình Lam tỏ thái
độ này.
Dẹp xong vụ Đỗ Tình Lam, Thái phu nhân mới gọi mang
điểm tâm lên. Ngoài Thanh Hề, ba người kia đều không có thói quen dùng cơm với
Thái phu nhân, hầu hạ Thái phu nhân xong đều về phòng mình, thế nên bàn ăn chỉ
có Thái phu nhân và Thanh Hề.
“Á, huyết yến ở chỗ mẹ hết rồi sao?” Thanh Hề dứt lời
nhìn sang chén của Thái phu nhân, rõ ràng là huyết yến, nhìn lại chén của mình
lại là bạch yến, đây là lần đầu tiên có tình huống này.
Thanh Hề giương mắt nhìn Thái phu nhân, mắt rưng rưng
tủi thân, như muốn nói Thái phu nhân không thương nàng. Thái phu nhân làm sao
chống đỡ được ánh mắt đó, bèn đưa chén huyết yến của mình cho nàng, “Con thật
là trẻ con, cho con phần của ta.”
Nếu là người con dâu khác tất nhiên là không dám nhận,
nhưng Thanh Hề da mặt dày, vô tư nhận, “Chỉ có mẹ thương con.” Thật ra đổi chén
tổ yến chính là một biểu hiện của tình thương gia đình.
Cảnh đó lọt vào mắt Nhị phu nhân thật như tát cô ta
một cái.
Thương Nhược Văn nhìn thấy thế, lảo đảo như muốn ngất,
sau đó lập tức lấy cớ rời đi.
Dùng cơm xong, Thái phu nhân lau miệng, bình thản giữ
Nhị phu nhân lại.
“Huyết yến ở chỗ ta không đủ sao?” Thái phu nhân hỏi
Hà Ngôn.
“Dạ đủ, hôm qua Anh Đào ở chỗ Nhị phu nhân mới đưa đến
thêm hai lạng huyết yến.” Đây là phần huyết yến hàng tháng của Thái phu nhân.
Thái phu nhân quay đầu nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân thẳng thắn: “Là con dâu quyết định, ngoại
trừ mẹ là hai lạng huyết yến một tháng, các con dâu mỗi tháng là hai lạng bạch
yến.” Lệ của trước kia là mỗi người hai lạng huyết yến.
Nhị phu nhân thẳng lưng đầy kiên định, đó là bởi vì cô
ấy cảm thấy mình đang tiết kiệm tiền cho nhà, hơn nữa cũng cảm thấy bản thân
rất có lý, “Con nghe đại phu nói, công dụng của huyết yến và bạch yến không
khác nhau nhiều, nhưng giá cả chênh nhau một phần ba, thế nên con dâu cả gan
đổi huyết yến thành bạch yến.”
Thái phu nhân bóp trán, “Hân Thư Nhi năm nay tám tuổi
đúng không?”
Nhị phu nhân không biết tại sao Thái phu nhân lại đột
ngột nhắc tới chuyện này.
“Dạ vâng.”
“Đã học đến sách gì rồi, nữ công thế nào?”
“Đã học hết sách vỡ lòng, đang học tứ kinh, về nữ công
con có tìm một người hầu dạy riêng cho con bé, giờ đã có thể tự thêu khăn tay.”
Nhắc tới con gái mình nên Nhị phu nhân liền nhiều lời hơn bình thường.
“ừ. Con gái nhà ta phải thấu đáo, hiền thục. Đến khi
Hân Thư Nhi xuất giá, ta sẽ chuẩn bị một phần hồi môn, các thím của con bé cũng
sẽ có quà cho con bé.”
Đã nói đến thế này rồi thì Nhị phu nhân không thể
không đỏ mặt, cô ấy đã hiểu ý của Thái phu nhân muốn nói. Nhị phu nhân xuất
thân bần hàn, khi đi lấy chồng không có hồi môn gì đáng kể, Nhị gia giữ một
chức quan nhàn rỗi ở Binh Bộ, lương bổng có hạn, cuộc sống của hai người từng
rất căng thẳng, từ sau khi Nhị phu nhân quản lý chi tiêu cho cả phủ thì chuyện
chi tiêu của nhà cô ấy mới dễ thở hơn. Nhưng Nhị phu nhân cũng là một người
thật thà, tiền bạc của phủ đều qua tay cô ấy nhưng cô ấy không tơ hào túi
riêng, chính vì thế Thái phu nhân mới giao cô ấy quản lý.
Nhưng sau một thời gian dài, Nhị phu nhân lộ ra một
tính xấu là keo kiệt, cái gì bớt được là cô ấy bớt ngay, về công thì tiết kiệm
không ít, họ hàng nghèo đến nhà xin tiền cũng bớt nhiều.
Thật ra cô ấy tiết kiệm cũng là vì quỹ chung, sau này
các cháu lấy vợ lấy chồng đều lấy từ quỹ ra thôi, quỹ càng nhiều tiền thì hồi
môn của Hân Thư Nhi càng nhiều.
“Mẹ, con…” Nhị phu nhân có chút căng thẳng.
“Ta biết ý của con, nhưng Quốc công phủ có thể diện
của Quốc công phủ.” Nói thật, có đôi khi Thái phu nhân rất không hài lòng với
tính đấy của Nhị phu nhân, vì tiền, cái gì cũng có thể bỏ qua. Kỳ thật cũng
không thể trách Nhị phu nhân, cô ấy đã quá sợ cảnh nghèo túng.
“Vả lại, ta biết con công bằng, nhưng có lúc không thể
so đo. Nếu thật sự muốn tính toán, sao con không tính xem một năm lão Đại đưa
vào quỹ bao nhiêu bạc.” Lời này rất rõ ràng, quỹ xuất ra thì phần ai