
vẫn chưa từng nhìn qua, cho nên mới kinh ngạc như vậy. Sau đó trên mặt Tô Mộ Tuyết nở nụ cười thắng lợi, nói:
“Chứng cớ vô cùng xác thực, Tô Oản Oản ta xem ngươi như thế nào chối cãi.”
Tô Oản Oản mở to hai mắt nhìn, dường như ý thức được chuyện đang xảy ra,
mà chưa chờ nàng kịp suy nghĩ liền bị một đám nha hoàn đè ra mặc quần áo qua loa, kéo nàng tới đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều người
của Tô gia, Tô Oản Oản nhìn xung quanh một đám ánh mắt sáng quắc nhìn
lên người nàng, lau gỉ trong mắt, bởi vì buồn ngủ mà lười đứng, thân thể hơi nghiêng, quần áo mặc qua loa trên người cũng xiêu vẹo, lộ ra bờ vai trắng nõn của nàng.
Những người phia sau nàng mở to mắt nhìn!
Tô
Mộ Bạch lập tức nhanh tay sửa lại quần áo cho nàng, nhìn nàng quần áo
đầu tóc hỗn độn không chịu nổi, cả người bộ dạng chật vật không khỏi
nhíu mày, mà nhìn đến Tô Mộ Tuyết bộ dạng vênh váo trên mặt lại lạnh
thêm ba phần.
Hắn thay nàng sửa lại quần áo thoạt nhìn tùy tiện động
sẽ lập tức rơi xuống, Tô Mộ Tuyết vẻ mặt oán hận bắt đầu diễn thuyết:
“Đại nương, nương, các ngươi phải vì Tuyết Nhi làm chủ. Chính là nàng
trộm vòng ngọc ta thích nhất! Thật ra lấy tài lực của Tô gia chúng ta,
không cần phải để ý một cái vòng tay, nhưng là ta tuyệt không cho phép
Tô gia nuôi trong nhà một tên trộm!”
Tô Mộ Tuyết nói xong, rốt cục khiến Tô Oản Oản bừng tỉnh, nàng giật mình một cái, nói: “Cái gì, ai trộm vòng ngọc của ngươi?”
“Đương nhiên là ngươi, vòng tay là lục soát được ở trong phòng ngươi, ngươi hiện tại đừng hòng chối cãi!”
Tô Oản Oản chỉ chỉ vòng tay trên Tô Mộ Tuyết nói:
“Chính là cái đồ bỏ đi này á? Tặng cho ta ta còn không thèm lấy, ta muốn trộm
cùng trộm những đồ thú vị hơn.” (Can: tỷ không lấy cho ta *cười nịnh
nọt*)
Tỷ như sách y thần bí gì gì đó, tỷ như mĩ nam đồ gì gì đó nghe còn được. Tiền tài cái gì, quá tầm thường, nàng không thèm trộm.
“Tô Oản Oản, nhà chúng ta cho ngươi ở, cho ngươi cơm áo không lo, thật
không nghĩ ngươi lại làm những chuyện như vậy. Vòng tay này rõ ràng là
do ngươi trộm, đã làm, lại bị phát giác, ngươi ngang nhiên lại không
thừa nhận? Ta không thể chấp nhận được Tô gia nuôi trong nhà một con
người đạo đức bại hoại.”
Tô Oản Oản vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Mộ Tuyết, tìm một vị trí ngồi xuống nói:
“Tiểu thư, ngươi không cho phép cái gì, ta không lấy đồng tiền vô dụng của ngươi.”
“Ta đường đường là Tô gia Tứ tiểu thư, sao lại để ý chút tiền cỏn con đó,
chính là bởi vì ngươi là con người như vậy. Ngươi dùng không phải tiền
của ta cũng là tiền của Tô gia.”
Nàng thở dài nheo nheo ánh mắt nói:
“Kiếm tiền còn chưa nói, ngươi không kiếm tiền còn gào thét cái gì?”
Tô Mộ Tuyết nhìn bộ dáng nàng cảm thấy giống như chính mình là tên trộm,
không khỏi tức giận giáng cho Tô Oản Oản một cái tát, nói:
“Ngươi
trộm đồ, đến bây giờ còn không chịu thừa nhận, nếu không thừa nhận, Đại
nương, nương, ta thấy chúng ta lập tức đưa nàng lên quan phủ!”
Tô Oản Oản một tay ôm mặt đỏ bừng, tay kia sờ túi phấn độc hận không thể lập
tức ném lên người Tô Mộ Tuyết. Nhưng là nàng không thể, vì thế nắm chặt
tay cắn răng nghiến lợi nói:
“Ngươi nói ta trộm có chứng cớ gì?”
“Ôi, Tô tiểu thư, vòng tay lục soát được ở trong phòng ngươi còn muốn chứng cớ gì?” Nhị phu nhân phe phẩy cây quạt giễu cợt nói.
“Nếu là người khác vu oai giá họa?” Nàng đứng dậy ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mộ Tuyết.
“Như vậy ta hỏi ngươi, đêm qua giờ sửu ngươi ở nơi nào? Nha hoàn trong viện
ngươi nói không thấy ngươi trở về, thẳng đến giờ dần mới về phòng.” Tô
Mộ Tuyết tự tin nói.
Tô Oản Oản cúi đầu không nói suy nghĩ, ngày hôm
qua khi nàng tỉnh lại cũng đã khuya, khoảng giờ tý nàng và sư phụ đi ăn
khuya, sau đó trở về nóc nhà ngồi ngẩn người. Về phần giờ sửu…. A a a,
giờ sửu nàng đang rình coi Tô Bắc Lăng cùng Tiểu Hà lăn lộn trên đất
chơi trò dã thú (hứng thú hoang dã)!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập
tức hé ra nét khó xử, mà Tô Mộ Tuyết thấy nàng không đáp tưởng nàng chột dạ, liền từng bước áp sát nói:
“Ngươi nói đi, giờ sửu ngươi rốt cục đi nơi nào, có phải đi trộm đồ hay không?”
Chuyện tình phiền muộn như vậy làm thế nào nàng trả lời được, khó cho nàng một người văn tĩnh nhu thuận thục nữ trước mắt bao người nói nàng tối qua
thấy được cảnh không nên thấy sao?
Tô Oản Oản liếc trộm nhìn Tô Bắc Lăng một cái, bất chấp đau đớn, cúi đầu trầm tư suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này.
“Tô tiểu thư, việc đã đến nước này, không bằng ngươi sớm một chút thừa
nhận, dù thế nào ngươi cũng là người Tam thiếu gia mang về, chúng ta sẽ
không đem ngươi lên quan phủ.”
Nhị thiếu phu nhân ngữ khí nho nhã lễ độ, trong mắt lại hàm chứa khinh miệt.
“Đúng vậy, Tô gia chúng ta nói như thế nào cũng là danh môn, ngươi kêu Mộ
Bạch một tiếng sư phụ, chúng ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, thừa
nhận đi sau đó rời khỏi Tô gia.” Đại phu nhân mở miệng nói.
Mọi người thấy thái độ của Đại phu nhân, âm thanh chỉ trích chửi rủa một tiếng
lại một tiếng lọt vào tai Tô Oản Oản. Bị đẩy mạnh, Tô Oản Oản bị người
ta xô đẩy, Tô Mộ Tuyết lại thừa cơ hung hăng đạp nàng