Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 7.5.00/10/414 lượt.

ào, trên cửa sổ giấy

hiện ra thân hình hoàn mĩ (Can: aaaa tỷ tỷ sắc nữ, Bạch ca yên tâm muội

không giống Oản tỷ đâu, muội sẽ nhắm…một mắt mở một mắt *hắc hắc* mĩ nam a…), nàng yên lặng phỏng đoán…

Chỉ chốc lát sau ngọn đèn bị thổi

tắt, trong phòng nhất thời một mảnh hắc ám. Nàng hứng thú tiêu tan ngồi

trên nóc nhà, không có tâm tình xem sao cũng không có hứng thú ngắm

trăng. Thở dài, đêm dài đằng đẵng nàng cũng chưa muốn ngủ, ngay cả tiểu

thâu (trộm) yêu quái hay cái gì đó cũng không xuất hiện.

“Nha, nhị công tử, ngươi nhẹ thôi, làm người ta đau quá.”

“…..”

Im lặng, thật sự không thể trách nàng. Chúng ta đều biết rằng đêm dài yên

tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng rõ ràng. Chúng ta đều biết cổ nhân đặc biệt không chú trọng cách âm nên dễ biết mọi chuyện, các

người đều biết, thính lực của nàng lại đặc biệt tốt.

Cho nên thật sự

không thể trách nàng nghe lén. Nhưng là đều đã nghe đươc cái kia, nàng

cũng chỉ là biểu quần chúng nhân dân, căn cứ tinh thần chủ nghĩa khoa

học , căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, bản lĩnh chủ nghĩa tinh thần

giải trí, thuận tiện nhìn trộm một cái (Can: Oản tỷ là sắc nữ còn bịa lý do gì gì mà nhân dân với khoa học *cười lăn lộn*, đúng là sắc nữ).

Dựa vào âm thanh dứt quãng, Tô Oản Oản rất nhanh tìm được chỗ phát ra âm

thanh gần phía sau tòa giả sơn. Nàng nhanh bước tới, thật cẩn thận đem

thân mình che dấu kĩ, sau đó trong lòng đầy hưng phấn, chờ mong, lo sợ,

bất an đi tới phía trước nhòm ngó.

Oa, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!

Chỉ thấy hai thân thể trắng bóng được ánh trăng chiếu rọi xuống càng có vẻ

trắng hơn, bọn họ một chút cũng không phát hiện ra quần chúng là nàng,

dùng tư thế nhàm chán trên mặt đất dây dưa vui sướng (Can: vậy tư thế

nào là không nhàm chán hả tỷ *cười gian*).

Ở cổ đại sinh sống tám

năm, theo Tô Mộ Bạch bôn ba khắp nam bắc, như nàng đặc biệt thích tản

bộ, đặc biệt thích nhất là đêm dài yên tĩnh đến một vài nơi làm việc

thâu đêm, nhìn xem bộ dáng các nữ nhân công tác vất vả. (Can: tỷ thật là BT)

Thở dài, nếu không phải nàng vẽ không đẹp lại không nỡ để sư phụ nàng suốt ngày vất vả vẽ tranh, nếu không nàng vẽ xuân cung đồ (tranh

abcxyz) nhất định là mọi người sẽ tranh nhau mua như bảo bối, trước lúc

động phòng hoa chúc tranh thủ thời gian nhàn rồi lấy tập tranh tinh phẩm này mà giải trí. Nàng chẳng phải nhờ vào nghề vẽ xuân cung đồ mà làm

đại phú hào sao! (Can: quá BT ~~)

Bên tai truyền đến âm thanh “Vo ve

vo ve” một đám muỗi đang vây xung quanh nàng chuẩn bị đốt, bộ dáng vận

sức chờ phát động chích chích, nhưng nàng đã sớm chuẩn bị kĩ hương muỗi

tự chế, bọn muỗi đừng hòng tới gần nàng.

Tô Oản Oản nhìn hai người

kia lăn đi lăn lại dưới đất thập phần hoan ái, mùa hè rất nóng, bọn họ

lăn qua lăn lại, không nghĩ là lăn sắp lăn tới chỗ đám côn trùng rắn rết hay sao?

“Nhị công tử, ngươi thật lợi hại.”

Nữ tử bị đặt dưới

thân nũng nịu nói một tiếng, Tô Oản Oản trong phút chốc lục lại trí nhớ

của mình. Âm thanh kia thực quen tai, nhưng nàng nghĩ không ra rốt cuộc

là ai.

Nam tử kia không thể nghi ngờ chính là Nhị công tử Tô Bắc

Lăng, mà đầu hắn vừa vặn ngăn trở nữ tử dưới thân, nàng nhìn thế nào

cũng không thấy rõ khuôn mặt kia rốt cuộc là ai.

Tô Oản Oản nhíu mi,

âm thanh quen thuộc như vậy nàng sao lại không nghĩ ra là ai, nếu không

thấy rõ nàng kia rốt cuộc là ai nàng thật là khó chịu. Tô Bắc Lăng động

như thế nào cũng đều chắn tầm mắt của nàng, vì thế nàng đành phải ngồi

trong góc chờ, tiếng muỗi kêu, tiếng dế kêu, tiếng ếch kêu, cùng với âm

thanh mất hồn của hai người kia lặng lẽ chờ đợi cơ hội.

Theo lý nàng ở Tô gia cũng không quen biết được nhiều người, cảm thấy giọng nữ quen

tai lại càng ít, hẳn là đoán ra chứ. Sau đó nàng thấy đầu Tô Bắc Lăng

dừng lại, nàng kia quay mặt sang.

Oa , cái mũi kia cái miệng kia, rõ ràng nàng kia là nha hoàn Tiểu Hà!

Kết quả là, Tô Oản Oản bừng tỉnh ngộ ra, trách không được người ta lớn

tiếng như vậy, hóa ra là có người sau lưng. Nàng bỗng nhiên rất muốn xem Nhị thiếu phu nhân phong phạm khuê các kia nhìn cảnh tượng này sẽ có

phản ứng gì.

Phi lễ chớ nhìn, nàng vẫn nên trở về phòng ngủ.

Mơ mơ màng màng tựa hồ mới ngủ không bao lâu, chỉ nghe cửa phòng “Binh” một

tiếng bị đá văng không chút lưu tình, theo sát sau giọng nói Tô Mộ Tuyết vang lên: “Các ngươi mau tìm cho ta, một góc cũng không để sót!”

Đang mơ ngủ Tô Oản Oản bị âm thanh này đánh thức, bởi vì thật sự rất buồn

ngủ ngay cả mi mắt cũng không mở ra, vừa định xoay người tiếp tục ngủ,

lại cảm thấy da đầu đau tê tái.

Tô Mộ Tuyết kéo tóc nàng nói: “Ngươi đứng lên cho ta, nói, có phải ngươi trộm vòng ngọc của ta hay không?”

Dựt lại tóc, xoa xoa đầu, nàng vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn Tô Mộ Tuyết nói: “Ngươi sao lại kéo tóc của ta?”

Phía sau một nha hoàn đột nhiên kêu to lên: “Tứ tiểu thư, tìm được rồi, ở trong hộp trang điểm của nàng.”

Tô Oản Oản cùng Tô Mộ Tuyết đồng thời quay lại nhìn nàng ta, đầu vẫn là

một mảnh mơ hồ, vẻ mặt ngây thơ nhìn vòng ngọc suy nghĩ nha hoàn kia có

phải ngay cả vòng ngọc


Ring ring